Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Tiểu Bằng mới từ trên giường Trần Hạo bò xuống, liền nghe thấy Nghiêm Đông từ giường đối diện trêu chọc: “Ta nói a Hạo ca, cậu cũng quá không thương hương tiếc ngọc rồi đi. Tối hôm qua đem người ta làm cho khóc sao? Xem hai mắt sưng như quả đào rồi này.”
Trần Hạo nằm chổng vó ở trên giường, xoa mông, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đồ tao hoá này không nhìn tướng được đây, đem chỗ này của tôi ép buột hơn nửa ngày.”
Đêm qua Hàn Tiểu Bằng cho hắn cưỡi ở trên đặt biệt sâu, Trần Hạo không dám xuống giường, hắn nghĩ hai cái đùi giờ chắc không còn là của mình nữa mất.
Không lâu sau, Hàn Tiểu Bằng mang nước ấm đến, cầm khăn mặt đứng ở một bên, híp ‘mắt đào’ thảm hề hè nói: “Hạo ca, nước đến rồi.”
Một bàn tay từ phía trên đưa xuống: “Đưa khăn cho tao.”
“Vâng.” Hàn Tiểu Bằng nhúng khăn vào thau nước, lại vắt khô, đưa lên cho Trần Hạo.
Nghiêm Đông rảnh rỗi sinh nhàm chán, ở bên cảnh chỉ huy nói: “Tiểu toa hoá mày vừa nhìn đã biết không giỏi hầu hạ người ta, đưa cái gì mà đưa, tự trèo lên lau mặt cho Hạo ca.”
Lúc này vẫn còn sớm, trừ Tiểu Hoà ra, những người khác vẫn còn chưa xuống giường.
Một đám lưu manh cùng xem náo nhiệt.
Hàn Tiểu Bằng quyệt miệng, “Tâm không can tình không nguyện” trèo lên. Trần Hạo chủ động kề sát mặt lại, cười như một đoá hoa.
Vì thế, Hàn Tiểu Bằng ở trước mặt một đống người, chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-hao-va-bang-bang/1909763/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.