Ánh trăng xuyên qua song sắt cửa sổ, chiếu xuống người Hàn Tiểu Bằng, một nửa gương mặt trắng nõn thanh tú của y được ánh trăng soi, nửa kia chìm bên trong bóng tối vô tận, giống như ảnh tạp chí đã được nhiếp ảnh gia chỉnh sửa, không hề chân thật.
Trần Hạo đột nhiên phát hiện, Bằng Bằng chả hắn đêm nay im lặng đến kỳ lạ, chẳng những không đê tiện đùa giỡn ba hoa như trước, mà môi mỏng nhếch, mày nhíu lại, bộ dạng đầy suy tư, như một tiểu vương tử u buồn trong truyện cổ tích vậy.
“Bằng Bằng, anh thật khờ.” Trần Hạo vỗ nhẹ trên mông y. Gắn hắn sức dùng loại ngữ khí nửa trêu chọc nửa thầm oán nói: “Anh sao lại biết có thể ở chung một phòng với tôi, nếu vào phòng khác, bị khi dễ không nói, người ta còn muốn chiếm tiện nghi của anh thì làm sao?”
Hàn Tiểu Bằng bị hắn hỏi bất ngờ, suy nghĩ lại thấy cũng có sai sót, y đúng là không nghĩ tới vấn đề này. Quả thật vậy, trong trại giam có vài khu giam lâu năm, y mang vận cứt chó gì, chẳng những vào khu lâu nhất, lại còn chung phòng với Trần Hạo?
Y kéo khoé miệng lên: “Hắc hắc, nếu thật sự phải như vậy, tôi cũng chỉ còn cách cho cậu đội nón xanh.”
“Gì?” Lông mày Trần Hạo xuyên thành một đống, động thân đem Hàn Tiểu Bằng đặt ở dưới, nổi điên: “Anh nói lại lần nữa xem?”
Hàn Tiểu Bằng lại như một con gà nhỏ, lập tức cuộn tròn thoát ra, phát ra thanh âm nhỏ như muỗi: “Ngoại trừ đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-hao-va-bang-bang/1909760/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.