11.
Giang Thần đưa tôi về nhà.
Có lẽ vì lần trước bị từ chối nên lần này anh không muốn vào nhà tôi nữa.
"Em đang mang thai, một mình chăm sóc Di Di không tiện."
“Hai ngày nữa em có thể chuyển đến chỗ tôi.”
Tôi đã nghĩ về việc đó, chắc cũng ổn thôi.
Giang Thần quay lại trường, tôi còn chưa đi vô nhà cho đến khi không nhìn thấy đuôi xe của anh nữa.
Tuy nhiên, vừa ra khỏi thang máy, tôi đã thấy ba năm người đàn ông lực lưỡng vây quanh cửa nhà mình.
Tôi bị sốc và lại cảm thấy bất lực.
Trong bốn năm qua, tôi vừa nuôi con vừa làm việc và để kiếm sống.
"Lâm Thanh! Cuối cùng cũng bắt được mày!"
Người đứng đầu hét lớn, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang đã hỏng từ lâu cũng bật sáng.
"Con nhỏ ch.ế.t t.i.ệ.t này, mày nghĩ tụi tao sẽ không thể tìm thấy mày nếu mày chuyển đi phải không?"
“Còn lại 280.000 tệ mau trả lại đi!”
Xung quanh tôi là 3-5 người đàn ông lực lưỡng, lòng bàn tay tôi chợt toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Rõ ràng là 200.000 tệ, tại sao lại biến thành 280.000 rồi?"
"Tôi có tiền nhất định sẽ trả lại cho anh. Thời điểm thỏa thuận trả lại tiền trong năm nay vẫn chưa đến."
Tôi giả vờ bình tĩnh, hai tay nắm chặt quai túi.
Bên trong là thẻ ngân hàng Giang Thần vừa đưa cho tôi.
Dù có quà 300.000 tệ nhưng tôi cũng không thể tiêu ngay được.
Hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-tu-va-cua-chong-toi/2760690/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.