14.
Cả đêm tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Tôi mỗi ngày đều bận rộn, Giang Thần rốt cuộc hiểu lầm cái gì chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, điều duy nhất tôi nói cách đây hai ngày là con trai tôi ghét ông chú Hôi.
Tôi che đầu bằng một cái gối.
Đây đúng là một vấn đề lớn, và tôi đang giấu anh.
Nhưng không còn cách nào nữa, tôi còn phải trả nợ cho người ta.
Sau khi tôi đi sớm và về muộn một tuần, Giang Thần đã hoàn toàn không để ý đến tôi.
Đối với anh ấy, có vẻ như tôi đã cam chịu điều đó.
Mỗi ngày về nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, tôi lại thấy tủi thân.
Tôi muốn đợi đến khi trả hết nợ mới nhẹ nhõm nói cho anh ấy sự thật.
Nhưng không ngờ cơ thể tôi không thể chịu đựng được nữa.
Khi tôi mang thai đứa đầu lòng, tôi không gặp vấn đề gì về thai kỳ cả.
Nhưng lần mang thai này, mỗi lần ăn cơm gần như tôi đều n.ô.n hết ra.
Giang Thần luôn ở bên cạnh giúp đỡ lấy nước cho tôi, nhưng mỗi lần nhìn tôi, anh đều lại do dự không dám nói.
"Anh muốn nói gì thì nói đi."
Giang Thần rũ mắt xuống, trong mắt hiện ra cảm xúc không rõ ràng.
Một lúc sau anh mới đỡ tôi dậy.
"Anh đã làm cho em một ít món dễ tiêu, em ăn một chút đi."
Kể từ khi tôi mang bầu, trên bàn ăn luôn có những món ăn ngon.
Tiếc là sau khi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-tu-va-cua-chong-toi/2760688/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.