16.
Sau vụ việc tôi ngất đi thì công việc ở lớp khiêu vũ của tôi cũng bị hủy hoàn toàn.
Tôi gom hết số tiền trong tay lại cũng chỉ kiếm được 150.000 tệ.
150.000 tệ thì còn thiếu 50.000 tệ còn lại có thể tìm cách khác được mà phải không?
Tôi định trở về nhà vào ngày tôi dự kiến sẽ trả lại số tiền đó cho chủ nợ.
Quả nhiên vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy hai người đàn ông đang canh cửa nhà tôi.
"Này, tao tưởng mày lại chạy trốn rồi."
Tôi mím môi và lấy thẻ ngân hàng mà tôi đã tiết kiệm từ trong túi ra.
"Chú Trần, cháu đã gom góp đây đó chỉ có 150.000 tệ."
"Cháu có thể trả lại 50.000 tệ còn lại vào tháng tới, được không?"
Bác Trần trừng mắt nhìn tôi một cách dữ tợn và đưa bàn tay phải bị cụt của mình ra.
"Mày có thể hỏi tay phải của tao được không?"
"Mày cho rằng tao bằng lòng lấy số tiền bẩn thỉu của nhà mày sao? Nếu năm đó không có chuyện đó, có lẽ bây giờ tao đã giàu to rồi!"
"Chỉ vì cái tay này mà bây giờ không ai muốn nhận tao làm việc nữa!"
Tôi cắn môi dưới không biết phải nói gì.
Chuyện xảy ra năm đó là do ba người này mất thăng bằng và rơi từ trên cao xuống.
Chuyện này là do họ nghĩ mình đã làm việc lâu năm và không ai trong số họ thắt dây an toàn.
"Chú Trần, cháu chưa bao giờ chậm trễ tiền của chú, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-tu-va-cua-chong-toi/2760687/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.