9.
Giang Thần rất nhanh liền tiếp nhận sự thật rằng mình là cha của hai đứa con.
Anh đưa tôi ra khỏi bệnh viện: “Em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Khi nghe đến từ “chịu trách nhiệm” từ miệng anh, tôi không cảm thấy vui vẻ như mình tưởng tượng.
"Chúng ta dành ra một chút thời gian để gặp mặt hai gia đình."
“Nếu quyết định xong, chúng ta sẽ liền kết hôn.”
Nhắc đến gia đình, tôi nghiến răng cố kìm nước mắt.
"Anh tự quyết định đi, em đã không còn gia đình nữa."
Lời vừa dứt, xe rõ ràng đã dừng lại.
Giang Thần nghiêng người nhìn tôi, tôi lại không dám quay đầu nhìn anh.
Năm 23 tuổi, tôi đã trở thành đứa mồ côi không cha không mẹ.
"Xin lỗi."
"Cha em đâu rồi?"
Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng kìm nén cục nghẹn trong cổ họng.
"Ông ấy đã bị bệnh và đã mất trước khi được cứu."
Thực tế là cha tôi đã nhảy lầu t.ự.t.ử. ở một tòa nhà.
Ông nhảy từ tầng 19 xuống, những người xung quanh nhìn qua rồi bỏ đi không ai ngăn cản.
Nhưng mọi người không nghĩ đến là ông còn một đứa con gái là tôi.
Họ cũng cho tôi thông tin liên lạc của lò hỏa táng.
Giang Thần nhìn tôi, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy.
Điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa rồi.
Tôi đã đủ loại lời an ủi rồi.
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra những gì trong lòng mình:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-tu-va-cua-chong-toi/2760693/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.