"Nhưng sao trong làng lại không có trẻ con và người già vậy?"
"Chuyện kể ra thì rất là dài dòng!" Người trưởng thôn nói đến đây thì thở dài rồi giữ im lặng.
Này, dài thì tóm tắt lại rồi kể, sao mà lại giữ im lặng.
"Không sao, chúng tôi có nhiều thời gian mà!" Tôi nở lên một nụ cười đầy ngây ngô rồi nói.
"Thật muốn nghe sao?"Trưởng thôn hỏi lại.
"Thật!" Tôi gục đầu xác nhận.
Thấy tôi lên tiếng chắc chắn như vậy thì người trưởng thôn hơi có phần do dự, sau đó ông ấy trầm ngâm được một lát rồi lên tiếng:"Không giấu gì các vị, chuyện này phải kể từ hơn nửa tháng trước!"
Với khuôn mặt buồn bã, người trưởng thôn nói tiếp:"Khi đó tập đoàn Hoàng Kim đột nhiên biến mất làm cho mọi người trở nên hoảng hốt."
Thở dài ra một hơi:"Không chỉ tiền tài bị mất trắng, mà càng tồi tệ hơn là các hàng hóa thiết yếu đều bị đình trệ."
"Vì không có để đồ dùng, nên các thanh niên trai tráng đã tập hợp lại rồi tiến lên thành thị lớn để mua đồ về cho làng."
"Lợi dụng lúc ngôi làng không có mấy người có thực lực, lúc này bọn cướp đã tấn công vào nơi đây."
"Bọn chúng cướp bóc, giết hại người già, trẻ em, hãm hiếp phụ nữ, làm đủ chuyện ác!"
Nói tới đây thì người trưởng thôn liền nhắm mắt lại tỏ vẻ đau lòng, nhưng tôi lại thấy nét diễn của ông ấy quá là giả tạo.
Nếu là tôi, thì tôi có thể diễn tốt hơn so với ông ấy nhiều.
"Rồi sau đó thì sao?" Tôi phối hợp với tên trưởng thôn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-bong-dem/858857/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.