Đi ra khỏi cánh rừng rậm um tùm đầy cây cối kia, tôi vừa đi vừa nhìn về người đang đi ở phía trước mình mà không hiểu.
Tại sao vị hôn thê này của tôi lại biết được tôi đang ở đâu.
Tôi đã kiểm tra lại cơ thể rất nhiều lần nhưng không hề phát hiện ra trên người mình có dính bất cứ loại ma thuật theo dõi nào.
Vậy tại sao cô ấy lại có thể tìm đến tôi.
Là một loại thủ thuật đặc biệt nào đó hay sao?
Nếu tôi đã bị theo dõi, như vậy các thân phận khác của tôi cũng rất có thể đã bị lộ.
Nhìn về người con gái trước mặt, tôi bây giờ không biết nên làm như thế nào cho phải.
Tôi muốn lên tiếng hỏi cho rõ mọi chuyện, nhưng mà tôi lại không dám.
Tôi sợ sau khi biết được rõ ràng thì tôi đây phải đưa ra quyết định mà mình không muốn làm nhất.
Có lẽ cứ giữ im lặng như vậy sẽ là tốt nhất cho cả hai.
Dù có phần giả tạo, nhưng tôi đã quyết định lựa chọn nó.
Không phải con người đều thích dùng sự giả tạo để tồn tại đó sao?
Tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi cũng là một con người.
Ra khỏi khu rừng, tôi và vị hôn thê hướng theo lối mòn mà đi tiếp.
"Chúng ta đi đâu đây?" Đi được một lúc, tôi liền không chịu được mà lên tiếng hỏi.
"Không biết nữa!" Vị hôn thê của tôi một mặt vô cảm trả lời.
Không biết?
Là sao đây.
"Vậy cậu đi đến đây bằng cái gì?"Tôi nghi hoặc tiếp tục truy hỏi.
"Ma thuật!" Lại là một câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-bong-dem/858856/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.