Mỗi lần theo người trung niên quẹo vào một lối đi khác thì tim tôi lại cứ nhói lên một chút.
Càng tiến vào sâu hơn tôi càng cảm thấy bất an.
Không phải tự nhiên mà tôi bất an, mà là vì lúc đầu trên đường đi còn có các dấu chân, còn có các vết máu dính lại trên mặt đất, nhưng giờ thì không có cái gì cả ngoài một lớp bụi dày bao phủ ở khắp nơi.
"Chúng ta có phải là đi lạc rồi không?" Tôi cẩn thận hỏi qua người trung niên.
"Yên tâm đi, không lạc được đâu!" Người trung niên lên tiếng trấn an tôi nhưng tôi lại không mấy tin tưởng vào những lời nói đó.
Chết chắc rồi.
Nhưng có gì đó không đúng lắm.
Khi tôi đang nghĩ mình sẽ bị lạc chết ở trong này thì tôi lại phát hiện ra một điểm lạ thường.
Các hạt sáng đang di chuyển rất nhanh, chúng liên tục lao về phía trước.
Đó là dấu hiệu biểu thị cho việc ở phía trước tôi đang có đánh nhau.
Nếu bình thường tôi sẽ rất ghét dấu hiệu này nhưng giờ thì khác, nó bây giờ chính là dấu hiệu tốt duy nhất mà tôi có được.
Vẫn đi đúng đường.
Nghĩ đến đây tôi liền thở phào nhẹ nhõm ra một hơi nhưng rất nhanh tôi đã quay về với tuyệt vọng.
Người trung niên dẫn tôi đi qua một khúc cua và rồi đón chờ chúng tôi ở phía trước chính là một bức tường thật dày.
Đến đường cụt rồi.
"Có phải đi nhầm hướng rồi hay không, ở bên kia ta thấy có một lối đi khác." Tôi lên tiếng đề nghị ông ấy đi qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-bong-dem/858840/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.