Nhìn bên dưới bụng máu trào ra không ngừng, sắc mặt của Thẩm Nhược Giai triệt để đóng băng.
Cả người cô nhũn ra, cảm giác tử vong như những cánh tay siết đến, cô lảo đảo, đứng không vững ngã xuống.
"Chúng ta đi..." Mục đích đã đạt được. Tên cầm đầu nhìn cô một cái, nói.
"Đi..."
Mấy kẻ kia đã rời đi.
...
Sáng ngày hôm sau cô tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt, trên cằm lún phún râu, tóc tai xù lên, hai mắt đỏ ngàu giăng đầy những tơ máu.
"Ôi mẹ ơi!!!..."
Thẩm Nhược Giai vừa mở mắt đã bị doạ cho giật mình. Cô không phải đang bị Diêm Vương gia nhìn đấy chứ.
"Giai Giai."
Thẩm Tư Hoàng hô lên một tiếng, vui mừng khôn xiết.
Nhận ra người trước mặt không phải là Diêm Vương, nhìn một chút thì đây là bệnh viện, cô vẫn còn sống.
" Giai Giai, con bé này, em có biết là mọi người lo cho em lắm không? Anh phải nói dối ông nội là em không ăn uống đầy đủ nên tạm thời ngất xỉu. Nếu ông mà biết, bệnh tình của ông sẽ không chịu nổi mất! " Thẩm Tư Hoàng vội vàng rót cho cô ly nước đưa tới, cẩn thận từng chút một nâng đầu cô dậy cho cô uống nước.
Sau đó anh liền bấm chuông gọi bác sĩ.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, chính là bác sĩ Kỳ đã phụ trách phẫu thuật chính.
Ông kiểm tra số liệu trên màn hình điện tâm đồ trước, sau đó chiếu đèn pin vào mắt của Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837442/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.