Mấy ngày sau đó Thẩm Nhược Giai ở bệnh viện, Lục Lệ Thành vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô.
Lục Lệ Thành đưa cho cô một hộp cứu thương: “Chị băng vào đi!”
“ Chị chẳng qua chỉ bị va đập tí xíu thôi, không có gì đáng lo….” thật ra là đi đứng không cẩn thận, phần da phía sau lưng bị va đập vào góc tủ, dẫn đến bị rách một chút. Thẩm Nhược Giai tự chửi thầm, hậu đậu hết chỗ nói.
" Chị đừng chủ quan, va đập tí xíu của chị cũng bị rách da ra rồi kìa. Em không muốn bị nói là chăm sóc chị xong, chị còn bị thương nhiều hơn ban đầu đâu! "
“Ồ…” Thẩm Nhược Giai mếu miệng: “Có gương không vậy?”
“Không có.”
“Như vậy…chị không tìm được miệng vết thương…” nó bị ở phía sau lưng.
Thẩm Nhược Giai chỉ còn cách dự vào cảm giác để tìm miệng vết thương, tự mình xử lý, không kiểm soát được lực, hơi mạnh tay một tí, đau đến mặt trắng bệch, đành phải hít một hơi: “Ui….đau…”
Trong lòng cô đột nhiên có chút trẻ con.
“Ui…đau…đau lắm đó…” Cô có chút phóng đại gào to lên, chỉ đành tự mình cầu xin cậu giúp. “Em có thể giúp chị rửa vết thương được không?” Hai đôi mắt sáng, đáng thương nhìn Lục Lệ Thành.
Hầu kết Lục Lệ Thành lăn lộn lên xuống, đột nhiên cậu lại nhớ đến hôm giúp Thẩm Nhược Giai kéo khoá váy, tấm lưng trắng mịn như ngọc sứ… khụ, cái đó hình như không phải trọng điểm, mặt Lục Lệ Thành không che giấu nổi sự ngại ngùng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837439/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.