Thẩm Nhược Giai mở điện thoại lên, ôi trời, bao nhiêu cuội gọi nhỡ từ Thẩm Tư Hoàng. Cô nhấn số gọi lại cho anh.
" Anh ơi..."
" Thẩm Nhược Giai, suốt cả đêm qua em ở đâu vậy? Ở nhà không thấy, gọi đến biệt thự cũng nói không có em ở nhà. "
" Dạ, em ngủ ở nhà ... Thư Nghi..."
" Haizz, được rồi, em mau chuẩn bị đi rồi đến sân bay luôn đi! "
"... Dạ, em biết rồi..."
" Ồ, hôm nay sao ngoan xuất thần vậy? Thôi anh còn có việc, không nói chuyện với em nữa."
" Vâng... "
Sau đó, Thẩm Nhược Giai kéo cái cơ thể không chút sức lực cùng cái đầu trống rỗng trở về biệt thự thu dọn đồ đạc. Xong xuôi, cô tới sân bay, ngồi chờ.
Phía bên này, Lục Lệ Thành khẽ cử động cơ thể, sờ soạng, tìm kiếm người nằm bên cạnh nhưng không thấy, cậu vội vàng bật dậy. Chỗ nệm Thẩm Nhược Giai nằm vẫn còn chút hơi ấm, chắc cô mới đi không lâu. Nơi đó còn in dấu vết lần đầu của cô.
Lục Lệ Thành vội vàng mặc quần áo vào, mặt khác bấm bấm điện thoại gọi cho Thẩm Nhược Giai. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng " Người nhận tạm thời không liên lạc được. "
Lục Lệ Thành cúp điện thoại, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn đến mức khiến người phục vụ đi trên hành lang không nhịn được mà sợ run cả người.
Đêm qua còn khóc lóc nói yêu cậu, vậy mà ăn xong rồi lại bỏ chạy?
Lục Lệ Thành chuyển đối tượng, gọi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837417/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.