Thẩm Nhược Giai chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến, nắm rất rõ về chi nhánh của tập đoàn Thẩm thị ở thành phố A. Công ty tọa lạc ở khu vực nhộn nhịp nhất thành phố.
Khi máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay thành phố A, Thẩm Nhược Giai bắt đầu suy nghĩ về hành động bỏ trốn lúc sáng của mình..
Thành phố A những ngày cuối tháng Mười, rét căm căm, cô thu mình trong chiếc áo lông vũ mà vẫn cảm nhận được cái rét len lỏi vào tận xương. Bởi vì nơi đây nằm ở phía Bắc, nên lạnh hơn rất nhiều so với thành phố S.
Cô đợi mãi, đợi mãi, hai người đã hẹn sẽ ra sân bay đón cô đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cô lấy điện thoại ra tìm số của Lý Dương rồi bấm máy, đầu bên kia là giọng nữ nhẹ nhàng cất lên: “Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách gọi lại sau”.
Hàng lông mày thanh tú của Thẩm Nhược Giai cau lại.
Trời bắt đầu mưa như trút nước, khiến tâm trạng Thẩm Nhược Giai càng tồi tệ hơn. Cô đưa tay xem đồng hồ và quyết định sẽ không đợi nữa, hòa vào dòng người vừa xuống máy bay ra điểm đợi taxi, kiên nhẫn chờ đợi.
Vừa đặt hành lý vào cốp xe, điện thoại của Thẩm Nhược Giai liền réo liên hồi.
“ Lý tổng à?” Cô vừa chui vào xe, vừa hỏi.
“Xin lỗi Thẩm tiểu thư, tôi là trợ lý của Lý tổng, cầu vượt tắc quá, tôi chưa có mặt ở sân bay được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837415/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.