Thẩm Nhược Giai cố gắng thoát khỏi vòng tay của Lục Lệ Thành nhưng bị cậu tóm chặt, xoay người cô lại, sau đó áp vào tường.
" Chị nói thật? "
" Tất nhiên… Thẩm Nhược Giai này không bao giờ nói dối chuyện, chuyện tình cảm…"
Bỗng dưng Thẩm Nhược Giai ngẩng đầu lên, mắt ươn ướt.
Lục Lệ Thành chỉ cảm thấy đầu mình co rút, tức thì luống cuống: " Ngoan nào, đừng khóc! "
Thẩm Nhược Giai sụt sịt: " Chị thích em nhiều như vậy em còn không tin… em không thèm để ý… có phải chị làm phiền tới em không nên hôm nay em mới không đến chỗ hẹn… nếu em không thích chị, thì, thì thôi, chị… chị không làm phiền em nữa… không thích em nữa…"
" Không được, chị phải tiếp tục thích em! "
" Vì sao chứ… em không thích chị thì chị còn thích em để làm gì…? "
" Ai nói em không thích chị… nghe đây, em Lục Lệ Thành rất thích chị, Giai Giai! "
Thẩm Nhược Giai chớp đôi mắt ướt nhẹp, nhìn cậu trân trân: " Thật không?"
Lục Lệ Thành nhấn mạnh: " Đương nhiên là thật. Em rất thích chị, rất rất thích! "
" Em nói dối… đúng rồi, đây chắc chắn là giấc mơ… nói dối…đúng rồi… đây là giấc mơ, giấc mơ của chị, nên chị muốn làm gì cũng được…. Đây là mơ…" nói rồi, Thẩm Nhược Giai nhón chân lên hôn cậu.
Trái tim Lục Lệ Thành đập nhanh như đánh trống, tựa hồ chỉ vài giây nữa thôi sẽ đổ xô ra khỏi lồng ngực. Cậu thậm chí cảm thấy nhịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837419/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.