Gần tới hôn kỳ, tuy Trinh Nương nói vẫn quan tâm không lơ là Nhữ Dương vương. 
Nhưng bận rộn chuẩn bị hôn kỳ khiến nàng không rảnh rỗi chiếu cố hắn, Trinh Nương biết tương lai sau này muốn an ổn phải dựa vào Nhữ Dương vương. 
Nàng còn chưa xuất giá đã liên lục cùng Nhữ Dương vương phủ gữi thư lui tới. 
Trước kia không có người chú ý, nhưng hôm nay đã khác ngày xưa. 
Nhữ Dương vương thú kế phi ở kinh thành được xem là đại sự, rất nhiều người nhìn, Trinh Nương phải thận trọng. 
Khách nhân đến Mạnh phủ rất nhiều, Lâm thị mượn cớ ốm đau không ra tiếp đón. 
Di nương toàn tâm toàn ý đều đặt lên người nhi tử, bỏ sót Trinh Nương, còn chưa nói đến chuyện Mạnh gia là thi lễ gia truyền tuyệt đối sẽ không có chuyện để di nương ra mặt xã giao. 
Dù có tẩu tử giúp đỡ, rốt cuộc vẫn không phải thân ruột thịt, Trinh Nương chỉ có thể tự thân tự lực, sợ có người lừa gạt nàng. 
Khuôn mặt Trinh Nương thanh lệ, lại biết trang điểm, y phục trang sức không quá trân quý. 
Nhưng Trinh Nương phối hợp rất tốt, dù chỉ là một chiếc khăn nhỏ, một cái đai lưng đều tự mình tú hoa. 
Mỗi loại mỗi dạng đều rất tinh xảo độc đáo, nhẹ quét hàng mi, to son điểm phấn. 
Trinh Nương giống như hoa hải đường nở rộ, là một vị mỹ nhân khó có. 
Nam nhân ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng không có nam nhân nào lại thích xấu nữ. 
Trinh Nương khắc sâu nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685870/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.