Nhữ Dương vương ở trong phòng kêu to cũng không có người để ý, hắn rút ra bảo kiếm, vung loạn vào hư không:
- Ai, đi ra đây cho bản vương.
Giọng nói vững vàng, có thể nhìn ra Nhữ Dương vương là người từng trải qua chiến trường chết chóc.
Nhưng cánh tay cứng ngắc chậm chạp, cũng có thể nhìn ra hắn đã là anh hùng tuổi xế chiều, Nhữ Dương vương nay đâu bằng xưa.
- Vương gia không còn nhớ ta?
-Ai?Ngươi là ai?
Ở ngoài cửa sổ thình lình xuất hiện một bóng người, là giọng nói của nữ tử.
Nhữ Dương vương cầm bảo kiếm trong tay, can đảm bước đến sát cửa sổ.
Mới vừa rồi còn nhìn thấy bóng người lúc này lại không thấy, chỉ nghe một tiếng thở dài tức tưởi:
- Âm dương cách hiệt..Ta có thể nhìn thấy vương gia một lần đã là phúc khí lớn nhất.
Nhữ Dương vương tìm kiếm ngoài cửa sổ, nhìn không thấy bóng người, đang lúc tìm kiếm chung quanh, sau lưng Nhữ Dương vương thổi đến một trận gió lạnh.
- Vương gia, đừng quên ta.
- Nhàn Nương? Ngươi là Nhàn Nương?
Nhữ Dương vương nắm chặt kiếm, bóng người phiêu tán.
- Sẽ không, Nhàn Nương sẽ không dấu đàu lòi đuôi...Nàng sẽ không...
Nhữ Dương vương dựa vào cửa sổ, người nọ không phải là Nhàn Nương, là ai? Ai đang giả thần giả quỷ?
- Không đúng, là Uyển Như.
Rốt cục Nhữ Dương vương cũng nhớ đến âm thanh từng rất quen thuộc là Uyển Như.
Nàng còn dám tới nhìn hắn? Nhữ Dương vương siết chặt chuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685868/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.