Tay ta nắm lấy tay người
Dẫu qua trăm núi nghìn đồi cũng qua
(Xuân Quỳnh)
Păn xê nhìn tờ giầy màu đỏ trên tay, ánh mắt ngập tràn niềm vui, cô khẽ nâng mắt liếc nhìn sang bên cạnh. Người đàn ông này còn vui vẻ, rạng rỡ hơn cô. Có điều, cả hai biết, phía trước còn nhiều thứ để lo lắng, xoay sở.
Mọi thứ lại bắt đầu. Chỉ có cô và anh. Là đủ.
Ngày hai người quyết định kết hô, cô đã thức suốt đêm để nói chuyện với ba Thụy. Đêm đó, một đêm ngắn ngủi trong cuộc đời con người nhưng lại duy nhất dài dằng dặc trong cuộc đời Păn xê. Đêm của tình yêu, đêm của gia đình.
Bên ngoài trời mưa tầm tã, mưa nặng hạt như trút hết mọi thứ u uất của trời, xuyên qua những tán lá trong vườn nhãn, rồi hòa vào lòng đất. Nước mắt của dòng đời hòa vào mạch nước ngầm, lặng lẽ nằm yên bình trong vòng tay chở che của đất. Nó như đã quên bão tố, sóng gió vừa rồi đã làm nó hao mòn, tan tác bao nhiêu. Chỉ cuối cùng, nó đang được bảo vệ chở che. Dịu dàng mà mạnh mẽ. Cuộc đời cứ gào thét rồi hung hăng cho người ta một cú đá. Nhịn nhục và cam chịu. Uất ức để vuôn lên. Mấy ai biết để cuộc sống kia, nếu lỡ nó đá cho ta một cú, hãy để nó đá ta về phía trước.
Đời mà không sóng gió thì hẳn là nhàm chán, vô vị. Người mà dễ dàng có hạnh phúc thì hẳn không thấu hết giá trị của tình yêu.
Mưa cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545221/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.