Păn xê bước chậm rãi về phía khu dân cư, trên hai tay cô là hai túi xách thức ăn vừa mua ở siêu thị. Tối nay, Nghị Minh có bạn ghé đến thăm lại, bọn họ ngại ra ngoài, hai người đành phải nấu vài món đãi bạn. Túi xách trên tay bỗng "bựt" một tiếng, mấy quả cam, táo lăn lóc xuống vỉa hè. Păn xê vội vàng túm lấy miệng túi rồi vất vả nhặt từng quả cho vào túi còn lại. Một bàn tay chìa ra trước mặt, móng tay sơn màu hồng nhạt, khỏe khoắn và đáng yêu. Păn xê ngẩng đầu. Cô gái với mái tóc dài óng mượt, gương mặt trang điểm nhẹ, trên tay đang cầm ba quả táo chìa về phía cô. Păn xê gật đầu, mỉm cười:
- Cảm ơn chị.
- Không có gì. Nhà cô gần đây sao? Nặng như thế, có cần tôi xách giúp một đoạn?
Păn xê liếc nhìn một cách nhanh chóng về đôi bàn tay nhỏ nhắn, được chăm sóc cẩn thận, cô từ chối:
- Dạ không cần đâu ạ. Nhà tôi phía cua quẹo kia là đến rồi.
Nhìn theo ánh mắt của Păn xê, cô gái liền đứng lên, phủi đôi bàn tay rồi vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, giọng nhẹ nhàng, hơi pha chút giọng mũi của cô gái cất lên:
- Vậy sao, tôi cũng đi về hướng đó.
- À.
Păn xê mỉm cười, xách túi xách theo sau. Păn xê nhìn người con gái với váy ngắn ôm sát thân người, thân giày cao gót đỏ, đi thoăn thoát trên đường, cô hít một hơi, tỏ vẻ ngưỡng mộ. Phút chốc cô nhìn lại mình, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545219/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.