Đợi các bạn của Nghị Minh rời khỏi thì trời đã khuya lắm. Căn nhà nhanh chóng chìm vào lặng lẽ. Thoảng thoảng mùi hương hoa của cây bưởi trước góc sân, cùng với đó là màu bàng bạc của ánh đèn đêm lan tỏa khắp mọi nơi, tất cả khiến người ta thấy thỏa mãn trong cảm giác. Hương vị của gia đình, hương vị của sự ấm cúng.
Dọn dẹp mọi thứ xong, Păn xê cũng mệt rã người. Mở cửa phòng nhìn Thụy Khang một cái, dém chăn cho thằng bé rồi cô cũng xoay người trở về phòng mình. Nghị Minh đã tắm rửa xong, anh vừa bước vào vừa lau khô tóc. Nước theo cánh tay anh chảy xuống từng giọt. Păn xê cất giọng uể oải của mình phàn nàn:
- Sao không lau tóc trong nhà tắm?
Nghị Minh không trả lời, anh bỏ khăn lau xuống rồi leo lên giường, kéo người vừa phàn nàn kia vào trong lòng, cất giọng trầm ấm:
- Vẫn còn giận anh?
Người kia không thèm để ý, im lặng để cho anh ôm.
- Chuyện cũ anh không muốn nhắc lại, nhưng sau hôm nay, anh thấy nên nói cho em nghe. Với điều kiện là, em không giận nữa?
Păn xê tiếp tục làm đà điểu, rụt cổ trong lòng anh. Thật ra, cô cũng không còn giận gì anh cả, chỉ cảm thấy hơi mất mát một chút rồi thôi. Hiện tại bây giờ cô rất mệt vì phải dọn dẹp suốt một buổi. Hơn nữa, ban nãy có uống một ít rượu nên giờ đầu cô cứ căng ra, lâng lâng như người say. Chợt nghe anh nói như vậy, cô hơi chột dạ, thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545217/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.