Tôi tỉnh dậy.. tất cả chỉ là mơ..
* * *
Tôi đã gặp lại cô ấy. Mọi việc như đã muộn. Nhưng.. tôi sẽ là hạnh phúc của cô ấy.
* * *
Păn xê tỉnh lại trong bệnh viện. Cô ngơ ngác nhìn quang cảnh phòng bệnh như đang cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra với mình, nhưng không thể. Tất cả mọi thứ rất mơ hồ. Hay đúng hơn là mọi chuyện chưa từng tồn tại. Nhắm mắt lại lần nữa, Păn xê cố xua đi ý nghĩ tiêu cực vừa lóe lên trong đầu mình. Hốt hoảng, cố trấn định, cô ngước mắt nhìn ra cửa sổ. Trời vẫn trong xanh và cao vun vút. Păn xê cảm thấy mỉa mai chính mình, xen lẫn nỗi lo sợ vô cùng. Cô quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng, như chờ đợi ai đó sẽ bước vào. Ai đó sẽ nói với cô rằng, mọi thứ là thật, là thật, không phải là mơ đâu. Nhưng chờ mãi, cũng không có ai cả. Ba, Lạc Đình, Thụy Khang, còn có.. Cô hi vọng là ai? Không phải Đào Thiết nhưng là ai? Cô không biết được rồi.
Cửa phòng mở "cạch" một tiếng rất rõ ràng nhưng lại thành thứ âm thanh mà Păn xê không muốn nghe nhất. Y tá mang theo xe đẩy cùng hộp dụng cụ bước vào, cô ấy mỉm cười:
- Đã tỉnh?
Người y tá vừa vào phòng dường như không thích nói chuyện. Nhưng trước cái nhìn chằm chằm của Păn xê, cô ấy cũng thở dài rồi mở miệng:
- Cảm giác trong người như thế nào? Chị có thể gọi điện thoại cho người thân của mình?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545215/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.