Nghị Minh bỏ tờ báo xuống ghế, cúi đầu hôn lên trán của người đang ngủ trong lòng anh. Hai hôm nay bọn họ đã ghé thăm hai ngôi chùa trong ven thành phố, chỉ là chạy xe lòng vòng nhưng đủ khiến cô mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên xe. Păn xê nhíu mày rồi vươn vai, mở mắt. Cô nhìn thấy ngay gương mặt quen thuộc. Chưa ngồi dậy, cô đưa tay dụi mắt, giọng còn buồn ngủ cất lên:
- Mấy giờ rồi anh?
- Hơn 12 giờ, em không ngủ nữa à? Đói bụng nên thức?
- Dạ, đói rồi, mình đi kiếm gì ăn đi anh.
- Muốn về nhà không?
- Cũng được, mai sẽ đi tiếp?
- Ừm.
Nghị Minh nhìn cô dịu dàng.
- Sẽ đi hết các ngôi chùa ở miền Tây?
- Nếu được.
- Vậy em ăn đỡ cái này đi. Nửa tiếng nữa về nhà ăn cơm.
Nghị Minh đưa túi giấy cho cô, vẫn còn nóng hổi:
- Anh mua gà rán khi nào?
- Vừa nãy. Sao thế?
Nghị Minh khởi động xe rồi lái ra hòa vào dòng xe dưới đường. Anh vẫn còn nhớ ánh mắt khó hiểu của người giao hàng, giao giữa đường cái, trên xe ô tô. Có lẽ anh ta nghĩ anh đang làm cái gì bất minh bất chính đây. Nghĩ đến đó, Nghị Minh cười cười rồi cất giọng hỏi cô:
- Em không thích ăn gà rán à? Anh nghĩ con nít rất thích.
- Em không phải con nít. Em.. nhớ lại chuyện cũ..
Păn xê ngồi ngay ngắn lại trên ghế, cô nhìn cánh gà rán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545222/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.