Văn Vỹ vừa từ bên ngoài đi vào liền nghe tiếng hét hoảng loạn của Phi Yến. Vội vàng chạy vào phòng bệnh, chỉ thấy bác sĩ và y tá đang vật vã để có thể giữ chặt được cô. Đặt túi đồ xuống bàn, anh liền chạy tới hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi không biết! Y tá nghe được tiếng hét nên chạy tới đây. Khi vào đây thì đã thấy cô ấy như vậy."
Văn Vỹ đau lòng nhìn Phi Yến đang giãy dụa phản kháng. Lại nhìn thấy những vết đỏ hằn lên trên cổ tay cô mà xót lòng.
"Tránh ra đi! Để tôi."
"Nhưng mà..."
"Không sao đâu!"
Phi Yến sau khi được tự do liền bó gối ngồi vào một góc nhỏ trên giường. Cô đưa hai tay ôm lấy cơ thể mình, gương mặt hoảng loạn gục xuống giữa hai đầu gối. Chỉ có đôi mắt kia cứ chăm chăm quan sát xung quanh, hệt như đang tìm kiếm một thứ gì đó rất đáng sợ.
Văn Vỹ chầm chậm đi về phía trước, anh đưa tay ra hướng về phía cô ta.
"Phi Yến! Qua đây, là anh đây..."
Phi Yến ngơ ngác nhìn cánh tay đang hướng về phía mình, lại nhìn lên gương mặt người đối diện. Cô chầm chậm đưa tay ra, từng ngón tay run rẩy dần dần chạm vào tay Văn Vỹ.
Văn Vỹ mỉm cười, từ từ nắm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy kia kéo về phía mình. Phi Yến siết chặt lấy tay anh, gương mặt hoảng loạn kia nép vào lòng anh rồi bật khóc nức nở. Văn Vỹ thở một hơi nhẹ nhõm, một tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355812/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.