Dịch Ân bất ngờ nhìn Ninh Ninh. Có lẽ anh không ngờ đến cô sẽ nói câu này. Bỏ trốn! Liệu có thể hay không?
"Em đang đùa sao?"
"Không! Chúng ta bỏ trốn đi. Em không muốn anh bị bắt, cũng không muốn gặp lại người đó nữa."
Hai mắt cô đỏ hoe, sóng mũi cay cay hiện rõ sự tổn thương trên gương mặt xinh đẹp ấy. Dịch Ân mỉm cười, đưa tay ôm cô vào lòng mình. Chỉ cần là cô muốn, cùng trời cuối đất anh đều sẽ đi cùng cô. Chỉ cần là vì cô, núi cao hay sông sâu anh cũng không sợ. Miễn sao đổi lại được một ngày bên cô, đổi được một nụ cười rạng rỡ đó thì anh đều chấp nhận.
Bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Ninh. Anh cọ má vào tóc cô, giọng nói dịu dàng mà trầm ấm, cái điệu bộ nuông chiều ấy, anh chỉ dành duy nhất cho mình cô mà thôi.
"Được! Chúng ta sẽ bỏ trốn, sẽ đi đến một nơi thật xa."
"Chúng ta đi ngay có được không?"
"Đều nghe theo em."
Điện thoại trên bàn reo lên. Dịch Ân nhìn dãy số gọi đến, đôi mắt dịu dàng ban nãy liền lập tức chuyển sang lạnh lẽo. Anh buông tay Ninh Ninh ra, với tay lấy điện thoại rồi nhẹ giọng nói.
"Anh nghe điện thoại một chút!"
"Vâng!"
Dịch Ân đi ra ngoài, Ninh Ninh nhìn theo bóng lưng cao cao gầy gò ấy mà trong lòng thấp thỏm không yên. Cô không muốn anh bị bắt.
"Tôi nghe!"
"Anh đang ở đâu? Anh có biết mình bị truy nã rồi không?"
Dương Tuệ Ái ở đầu dây bên kia đã lo đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355813/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.