Tối hôm đó, Ninh Ninh tỉnh lại thì đã thấy mình đang bị trói cả hai tay lẫn hai chận. Một cảm giác choáng váng ập đến, Ninh Ninh nhíu mày nhắm chặt mắt để ổn định lại cảm xúc của mình. Đây là đâu? Tại sao cô lại bị trói?
Hình như, hình như cô quên mất điều gì đó. Cô nhớ, cô và Hinh Hinh cải nhau một trận, sau đó... Sau đó thì liền không thấy cô ta nữa. Đến cả một lần cũng không có gặp lại.
"Em tỉnh rồi sao?"
"Anh đưa tôi đi đâu?"
Dịch Ân nhìn cô, vẫn nụ cười và gương mặt thân quen mà như xa lạ ấy. Anh tiến về phía cô, bàn tay to lớn đưa ra khẽ xoa xoa má cô. Thế nhưng mà vẫn chưa kịp chạm vào thì cô đã quay đầu tránh sang chỗ khác. Mặc dù không vui cho lắm nhưng anh vẫn mỉm cười. Dù sao thì đây cũng là người con gái mà anh yêu nhất, anh làm sao nỡ tổn hại đến cô ấy được chứ.
"Đưa em đến một nơi mà chỉ có anh và em thôi. Nơi mà chúng ta có thể bên nhau mãi mãi."
"Anh điên rồi! Dịch Ân, dừng lại đi, đừng tiếp tục cố chấp nữa."
"Cố chấp... Ninh Ninh! Người cố chấp là em đó. Em nhìn lại đi, người thật lòng với em chỉ có anh thôi. Người bất chấp cả tính mạng của mình để bảo vệ em cũng chỉ có anh thôi. Lẽ nào em quên rồi sao?"
Ninh Ninh nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia sợ hãi. Những chuyện xảy ra năm đó lại hiện lên trong đầu cô. Đó là một quá khứ, một quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355810/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.