Gương mặt đó, bộ quần áo đó, đúng là của Ninh Ninh. Lại còn thêm cả giấy tờ tùy thân, đều chứng minh thân phận của cô ấy. Nhưng mà... Nhưng mà anh vẫn không tin người đang nằm bất động kia là cô gái ấy. Chẳng biết phải nói thế nào, nhưng tận sâu trong lòng anh lại có một linh cảm, một cảm giác khiến anh tin rằng cô ấy vẫn còn sống.
Văn Vỹ thì khác, tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Anh cứ bước lùi mãi cho đến khi lưng chạm vào tường. Cả cơ thể không có lấy một chút sức lực, dựa cả thân người cao lớn vào tường để bản thân mình không ngã quỵ xuống sàn.
"Ninh Ninh! Xin lỗi... Xin lỗi... Là tại anh, đều là lỗi của anh."
Trong căn phòng kín lạnh lẽo, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, ở giữa là thi thể của cô gái nhỏ. À thì ra, cảm giác mất đi người mà mình yêu nhất chính là như vậy. Là đau, đau đến muốn chết đi sống lại nhưng chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào. À... Thì ra là đau đến mất luôn cảm giác.
Đầu óc quay cuồng, mi tâm đau đớn, một cảm giác choáng váng ập tới. Trong đôi mắt mờ mịt của Hàn Vũ, hình ảnh ai đó dần dần hiện ra. Cô ấy đứng đó, dựa người vào lang can, sau lưng là biển xanh rộng lớn. Cô gái nhỏ có gương mặt dịu dàng, đôi mắt đẫm nước nhìn về phía anh.
"Hàn Vũ! Em muốn hỏi anh một câu nữa. Suốt mấy tháng bên nhau, có khi nào anh thật lòng thương em không?"
"Không! Em tin anh! Đã từng rất tin anh...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355809/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.