Trung tuần tháng hai, nghênh đón ngày lễ truyền thống của Trung Quốc —— tết âm lịch.Trước khi nghỉ phép, Hạ Hoằng Huân mượn cơ hội đi họp trên sư bộ cùng HáchNghĩa Thành đi gặp Mục Khải Minh. Anh thông cảm cho tấm lòng yêu mẹ,kính trọng mẹ của Mục Khả, hiểu nguyên nhân vì sao cô không nói ra đượclời tha thứ. Cho nên, anh không có cách bắt cô thông cảm cho Mục KhảiMinh, nhưng là hậu bối, anh thấy cần thiết phải báo cho Mục Khải Minhchuyện Mục Khả sắp thành người nhà anh, chuyện qua tết làm đám cưới.
Vì Mục Khả trốn tránh không gặp ông nên không nghe được người đàn ông nàynói với Hạ Hoằng Huân: “Hoằng Huân, tôi giao Khả Khả cho cậu rồi hãyđối xử tốt với con bé.”
Hạ Hoằng Huân trịnh trọng đồng ý: “Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Mục Khải Minh gật đầu, ông mặc quân trang, sống lưng đứng thẳng tắp nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp, giọng nói nặng nề: “Cậu nói đúng,chúng ta không thể lầm hướng, mẹ của Khả Khả dưới suối vàng có biết cũng không đồng ý để tôi làm khó con gái.”
“Cô ấy còn nhỏ, cần chúng ta bao dung và dẫn đường.” Hạ Hoằng Huân khuyênlơn, “Chờ khi cô ấy hiểu, có được hạnh phúc thật sự, bỏ qua được chuyệntrước kia thì tất cả sẽ biến chuyển tốt.”
Mắt Mục Khải Minh ướt át, người quân nhân ẩn nhẫn cả nửa đời hơi ngửa đầu,im lặng một lúc lâu sau nói hai chữ với Hạ Hoằng Huân: “Cám ơn!”
Một hôm nào đó, thành phó A có cơn tuyết lớn. Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314210/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.