Chân Hách Nghĩa Thành khôi phục nhanh hơn so với mong đợi, đến tuần thứ bảyđã có thể xuất viện. Tham mưu Trương tới đón anh đứng dưới lầu đợi lệnh, Hách Nghĩa Thành ăn mặc chỉnh tề tự mình đi ‘bắt’ Hạ Nhã Ngôn cả ngàykhông xuất hiện.Ngẩng đầu nhìn Hách Nghĩa Thành gõ cửa hai cái rồi tự nhiên xông vào, Hạ NhãNgôn rất không khách khí nói: “Có hiểu lễ phép không thế? Cho phép anhđi vào rồi à?”
Hách Nghĩa Thành lơ đễnh, nghênh ngang đi tới ngồi đối diện cô: “Có cần thiết làm lại lần nữa không?”
Hạ Nhã Ngôn bị câu nói ‘vô lại’ của anh làm cho sặc, cô cúi đầu tiếp tụcxem bệnh án. Thấy cô không để ý đến mình, Hách Nghĩa Thành hỏi: “Hôm nay tôi xuất viện, em không có gì để nói sao?”
Vẻ mặt Hạ Nhã Ngôn không mấy thay đổi, cô lấy thân phận bác sĩ nói: “Nhớtới đây kiểm tra đúng hạn, trước khi hoàn toàn hồi phục không được huấnluyện.” Chờ cả nửa ngày không thấy Hách Nghĩa Thành lên tiếng, cô ngẩngđầu, đôi mắt trong suốt nhìn lại ánh mắt thâm thúy của anh.
Hách Nghĩa Thành mười ngón tay đan vào nhau đặt lên trên bàn làm việc của cô, anh hỏi: “Chỉ những điều này thôi à?”
So với thái độ kiêu ngạo trước kia, Hách Nghĩa Thành nghiêm túc bình tĩnhkhác hẳn bình thường khiến tâm tình Hạ Nhã Ngôn rối loạn không thôi, ánh mắt mơ hồ ngay sau đó rời đi, cô cúi đầu: “Đúng vậy, chỉ vậy thôi.”
Nhìn hết biểu hiện trốn tránh của cô, Hách Nghĩa Thành hơi nhếch khóe môi,anh nửa giận nửa nản chí nói: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314209/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.