Sau khi ăn xong, hai người ôm nhau ngủ cả buổi trưa. Buổi chiều, Hạ HoằngHuân hẹn Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn buổi tối cùng nhau ăn cơm, sauđó dẫn Mục Khả đi Chu Đại Phúc.(1)
Sau khi dừng xe Hạ Hoằng Huân mới nói rõ mục đích của chuyến đi này:“Thừa dịp hôm nay có thời gian đưa em đi mua nhẫn kết hôn, bây giờ không phải đang thịnh hành kiểu này sao, chọn viên lớn một chút. Nhưng mua đồ cho phụ nữ không phải chuyên môn của anh, tự em chọn, anh trả tiền.”
Nếu không hiểu rõ tính cách của anh, Mục Khả nhất định sẽ tức giận vì kiểunói như gió thoảng mây trôi của anh. Phải biết rằng đây chính là nhẫnkết hôn, mặc dù không định khắc chữ gì, nhưng cũng không nên ra vẻchuyện này không liên quan tới anh chứ. Mục Khả đứng bất động tại chỗ,cố ý nói: “Sao lại biến thành mua cho em một cái, chẳng lẽ là quà tặngem kết hôn với người khác sao? Hơn nữa lại còn là đồ cưới.”
Hạ Hoằng Huân nhẹ trách: “Không cho nói bậy!” Sờ sờ gương mặt của cô, anhgiải thích, “Quân nhân không thể đeo nhẫn, mà mua cũng chỉ để trang trícó dùng đến đâu.” Anh vươn tay đến trước mặt Mục Khả, “Em nhìn kỹ mộtchút, tay anh có thể đeo nhẫn sao?”
Đó là đôi tay của đàn ông đích thực, bàn tay rộng, mu bàn tay có gân xanh, lòng bàn tay có vết chai. Mục Khả nhẹ nhàng cầm, kiên trì nói: “Em mặckệ, dù là trang trí thì kết hôn cũng phải đeo một lần, nếu không em cảmthấy không vui sẽ không gả đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314211/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.