“Lịch sử” này không thể dùng tẩy để xóa được. Không còn sức mà nghĩ xem rốtcuộc Hách Nghĩa Thành nghe được bao nhiêu, Hạ Hoằng Huân gãi gãi tóc,bước chân rời đi.
Hách Nghĩa Thành miễn cưỡng nhìn anh một cái, vẫn là giọng điệu lãnh đạmlạnh nhạt: “Tôi nghĩ là cậu bị thương không đi được, nên bảo người láixe đi đón.”
Xem ra anh cũng đã nghe qua. Hạ Hoằng Huân nhíu mày: “Cũng không đến nỗi, vẫn có thể gánh vác được.”
Ánh mắt Hách Nghĩa Thành lướt qua anh, dừng lại trên người Thích Tử Di vẫnđang đứng yên, anh nói châm chọc: “Nhân duyên tốt thật, chưa cần đến emgái ra tay, việc nằm viện đã được sắp xếp ổn thỏa.”
Nghe vậy, chân mày Hạ Hoằng Huân nhíu chặt, giọng nói anh trầm xuống lạnh lùng, giữ vững lập trường: “Không muốn phiền ai cả.”
Hiển nhiên là bất mãn với lời giải thích của anh, giọng Hách Nghĩa Thành cóchút tức giận, một tay đút trong túi quần, đôi mắt anh nheo lại, chậmrãi nói: “Hạ Hoằng Huân, tôi đã thay đổi đánh giá của tôi về cậu.”
Hạ Hoằng Huân giương mắt, chờ anh nói tiếp.
“Tôi vừa mới được chứng kiến năng lực chỉ huy của cậu trong lúc đối khángthì em gái cậu trong chớp mắt đưa cháu gái tôi vào bệnh viện. Đươngnhiên, tôi vẫn còn đủ lý trí nên không thể giận chó đánh mèo, nhưng cậubiết không, ngoại trừ năm chị gái tôi mất, Khả Khả chưa bao giờ phải nằm viện, nên tôi đã rất tức giận. Nhưng hôm nay, chỉ mới một phút trước,tôi nghe nói cậu bị thương mà chạy quãng đường mười bảy cây số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314160/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.