Ra khỏi tầm mắt của Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn, Hạ Hoằng Huân liềnkhông chịu nổi. Một tay anh đỡ eo, cố sức tựa vào trên vách tường cầuthang, hơi ngửa đầu đau đến cắn răng, khiến y tá cùng bệnh nhân đi quaphải chú ý.
“Hoằng Huân?” Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân, trong mắt Thích Tử Di dấy lên vui mừng, đem bệnh án trong tay giao cho y tá. Cô bước nhanh tới, phát hiện anhcó điểm không ổn, cô lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hạ Hoằng Huân nhíu chặt lông mày, miễn cưỡng đứng thẳng: “Không có gì, mệt mỏi thôi, nghỉ một lát là ổn.”
Biết rõ eo anh có thương tích, Thích Tử Di sao có thể dễ dàng bị lừa được.Thấy tay anh vô thức chống tại thắng lưng, cô trách cứ nói: “Đừng gạtem, lại chạm vào thương tích ở eo đúng không? Sao không trực tiếp tớitìm em?” Vừa nói, đưa tay chuẩn bị khoác lên tay Hạ Hoằng Huân dìu anh.
Hạ Hoằng Huân khẽ nghiêng người tránh cô, lùi một bước: “Không nghiêm trọng như vậy.”
Ý cự tuyệt rõ ràng như vậy khiến Thích Tử Di không thể không lúng túng thu tay về: “Cần em giúp anh sắp xếp không?”
“Cám ơn, không cần.” Hạ Hoằng Huân khách khí nói cám ơn, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tôi còn có chuyện, đi trước.”
Mất rất lâu mới đến được cửa chính bệnh viện, Hạ Hoằng Huân dừng lại ở lốidành cho người đi bộ, tựa lên thân cây nghỉ ngơi, đau đến mồ hôi chảyròng ròng. Không phải anh cậy mạnh không muốn khám, mà là anh không muốn khám ở bệnh viện lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314159/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.