Quên mất mình là quân nhân, quên luôn cả Hách Nghĩa Thành vẫn còn ở trongphòng bệnh, Hạ Hoằng Huân dịu dàng hôn lên khóe mắt đang không ngừng rơi nước mắt của Mục Khả. Trái tim lặng lẽ đã lâu nay chợt xúc động, làmcho người ta cảm nhận được tình nồng ý mật.
Hách Nghĩa Thành bị Hạ Hoằng Huân không coi ra gì, lại còn cử chỉ thân mậtkhiến sắc mặt anh có chút khó coi. Nhưng tiếng nức nở của Mục Khả khiếnanh không thể ngăn cản, anh buồn bực đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, cảngười cứng nhắc. Một lát sau quay người lại thấy hai người kia vẫn không để ý đến sự tồn tại của anh, rốt cuộc anh không nhịn được thốt lên mộtcâu: “Quá kích thích sẽ không tốt!” Sau đó đen mặt giận dữ ra ngoài.
Môi của Hạ Hoằng Huân rời khỏi khuôn mặt Mục Khả, nhìn Tham mưu trưởng Hách tức giận đóng sầm cửa, anh tiếp tục hôn xuống cái trán trơn bóng củaMục Khả.
Mục Khả ngượng ngùng khịt khịt mũi cười cười, cô rút tay về giúp Hạ HoằngHuân lau mồ hôi trên trán anh, thuận tiện sờ cái cằm vẫn đang lún phúnrâu, thì thầm nhỏ nhẹ nói với anh: “Chạy việt dã năm cây số à, sao ranhiều mồ hôi vậy, còn quệt lên mặt em nữa.” Cô nào có nghĩ rằng thật racó người nào đó vội vàng chạy mười bảy cây số vì cô.
Không muốn cô phải lo lắng chuyện anh chạy bộ với cái thắt lưng bị thương tới đây, Hạ Hoằng Huân không nhắc tới một chữ, chỉ hời hợt nói một câu: “Bị em dọa cho sợ.” Ánh mắt dừng lại trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314157/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.