Đồng chí Hạ Hoằng Huân kinh nghiệm sa trường cuối cùng cũng khuất phục dưới“Mỹ nhân kế” của cô bạn gái nhỏ. Ngay đêm đó liền thay quần áo bệnh nhân nhập viện. Nhưng anh không nằm ở phòng bệnh Thích Tử Di bố trí, mà phối hợp ăn ý với Nhã Ngôn chiếm phòng sát vách phòng Mục Khả. Vì vậy,Doanh trưởng Hạ cùng cô giáo Mục thành người chung phòng bệnh chân chính trên ý nghĩa.
Mỗi lần nghĩ đến Mục Khả vô tội chớp mắt, sợ hãi hỏi anh: “Sao vậy? Anhkhông phải cũng làm vậy sao, cũng hôn em như thế rồi còn gì.” Anh liềnnổi giận, hận không thể tử hình cô ngay tại chỗ. Thậm chí Hạ Hoằng Huânbắt đầu hoài nghi cứ phát triển tiếp như vậy, anh có thể không giữ đượcnguyên tắc thao tác theo trình tự được nữa.
Mục Khả đã quyết định thì cực kỳ cố chấp, giỏi biện luận như Hạ Hoằng Huâncũng thua trận. Buổi tối không được phê chuẩn chăm sóc không nói, MụcKhả còn bác bỏ ý kiến anh đến giúp cô truyền nước biển mỗi ngày, lại xin làm vật lý trị liệu. Lý do rất đơn giản, lúc truyền nước biển cô buồnngủ, anh ngồi ở đó không làm gì cũng sẽ ảnh hưởng đến cô, cho nên, không đồng ý.
Trong lòng Hạ Hoằng Huân hiểu rõ Mục Khả thương anh, không muốn anh vác theocái eo bị thương khổ sở ngồi 2-3 tiếng, nên không cố chấp nữa, chỉ lấygiọng điệu ra lệnh nói: “Lại làm chệch kim, xem anh có cho em một bàihọc không! Tính luôn cả món nợ ngày đó nữa!” Sau đỡ eo dưới sự hướng dẫn của y tá đến phòng vật lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314162/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.