Mục Khả đang suy nghĩ làm thế nào để gây phiên phức cho anh, hoàn toànkhông phát hiện ở trong trò chơi này chiều cao hai người bất lợi, cô ômquả bóng rổ, cười giảo hoạt: “Dạ, đồng chí Doanh trưởng, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của anh.”
Phục tùng mệnh lệnh? Nếu không nhìn ra cái ý đồ nho nhỏ cô thì anh đã khôngphải là Hạ Hoằng Huân rồi. Nhưng với sức của cô cũng chả thể gây ranhiễu loạn gì, vì thế liền kệ cô. Khi cô còn tưởng không có việc gì ngọngậy lộn xộn thì tay Hạ Hoằng Huân lại hơi dùng sức đè bắp chân của côxuống. Nghĩ thầm: đừng mong chống đối tôi ra mặt, đây tuyệt đối làchuyện ngu xuẩn.
Mục Khả không thể cử động, bất mãn chỉ trích: “Anh dùng võ lực làm gì? Không biết cái đó có thể chạm đến bụng sao?”
Lưu loát kết thúc, anh đứng lên như không có việc gì nói về: “Đối với em mà nói, chạm đến linh hồn tương đối khó khăn.”
Không nghe được một câu hai nghĩa của anh, Mục Khả cử động cái chân đang bịbuộc cùng anh, không suy nghĩ nhiều liền tức giận nói: “Anh buộc lỏngquá, nếu lát nữa tuột ra tôi sẽ dùng đai lưng của anh buộc đấy.”
Dùng...... Đai lưng? Hạ Hoằng Huân rốt cuộc vẫn bị cô đánh bại, anh cảmthấy nếu để cho cô tiếp tục nói hưu nói vượn thì vận số của anh coi nhưxong. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt chưa hết ngây thơ của cô, anh vui vẻcười mắng: “Bậy bạ!”
Anh rất ít khi cười như vậy, trong quá trình tiếp xúc trước giờ đều là xụmặt, nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314092/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.