Vũ Uyên đặt hai tách coffee lên bàn, mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp phòng. Cô ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dương Kì, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Cà phê của anh đây. Hôm nay chúng ta cần hoàn thành báo cáo này trước 5 giờ chiều nhé.
Tiêu Dương Kì nhận tách coffee từ tay Vũ Uyên, cảm nhận được sự ấm áp từ ngón tay cô.
- Cảm ơn em. Cà phê em pha lúc nào cũng ngon hơn của quán.
Anh nhấp một ngụm, nhìn Vũ Uyên với ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Cô cười khúc khích
- Chỉ là cà phê thôi mà. Em không nghĩ nó đặc biệt đến vậy
Tiêu Dương Kì nghiêng đầu, vẻ mặt suy tư
- Có lẽ vì người pha cho anh là em nên nó mới đặc biệt
Vũ Uyên hơi đỏ mặt, cố gắng che giấu cảm xúc bằng cách lật qua vài trang tài liệu
- Chúng ta bắt đầu làm việc thôi, nếu không sẽ không kịp đâu.
Trong khi làm việc, họ thỉnh thoảng trao đổi ý kiến và thảo luận về những chi tiết trong báo cáo. Tiêu Dương Kì không thể không để ý đến từng cử chỉ nhỏ của Vũ Uyên - cách cô nhíu mày khi gặp khó khăn, hay nụ cười tự tin khi tìm ra giải pháp.
Tiêu Dương Kì bất giác buột miệng
- Em thật tài giỏi, Vũ Uyên à. Anh thật may mắn khi được làm việc cùng em
Vũ Uyên ngước lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt chân thành của anh
- Cảm ơn anh, Dương Kì. Em cũng thấy mình may mắn khi có anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-den-tu-gian-don/3576085/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.