"Thư Ý lát con đưa mẹ tới siêu thị trung tâm thành phố rồi hẵng đi làm."
Vài ngày sau, trong bữa cơm sáng, bà Tuyết Mai tự nhiên thay đổi thái độ, nói chuyện với con dâu hết sức nhẹ nhàng.
Thư Ý có lẽ đã nghe quen giọng điệu bới móc của mẹ chồng, thấy bà ta bỗng cởi mở với mình thì có chút kinh ngạc, dừng lại động tác ăn cháo, ngẩng đầu nhìn bà ta một cách nghi hoặc:
"Mẹ cần mua đồ gì vậy ạ? Nếu không cần gấp mẹ bảo con là được, chiều con đi làm về con ghé mua."
Có vẻ Thư Ý hỏi nhiều khiến bà Tuyết Mai không vui, biểu cảm trên gương mặt thể hiện sự khó chịu.
"Không cần, cô không muốn đưa tôi đi thì tôi tự bắt xe đi được."
Hà Đông Quân thấy tình hình không được tốt, vội vàng lên tiếng: "Vợ con không có ý đó đâu mẹ, cô ấy lo lắng mẹ vất vả thôi."
Nói xong với bà Tuyết Mai, anh ta quay sang bảo Thư Ý: "Mẹ muốn tự tay chọn đồ, em cứ đưa mẹ đi."
Thực ra Thư Ý không ngại việc đưa bà Tuyết Mai đi siêu thị, nơi đó cách công ty cô làm việc không quá xa, mất chút thời gian quay lại là được.
Đúng như Hà Đông Quân nói, cô quan tâm bà ấy đi lại cực khổ, nhưng bà ấy không đón nhận thì thôi vậy.
Cô đã hứa với Hà Đông Quân cố gắng cải thiện mối quan hệ với mẹ chồng, để gia đình được êm ấm, cho nên đồng ý làm theo lời bà Tuyết Mai, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-dau-chi-minh-em-vun-dap/2921408/chuong-23.html