"Tuệ An đâu rồi?"
Bà Tuyết Mai sau một hồi ở trong bếp chỉ tay năm ngón, bắt con dâu phải nấu món này món kia theo ý mình, quay lại phòng khách nhìn ngang ngó dọc không thấy Lã Tuệ An ở đâu, sắc mặt trùng xuống cất tiếng hỏi con trai.
Hà Đông Quân đưa mắt nhìn theo hướng Lã Tuệ An rời đi, nhẹ giọng trả lời: "Cô ấy về rồi mẹ."
Bà Tuyết Mai cau mày, nói với Hà Đông Quân bằng ngữ điệu trách móc:
"Con nói cái gì làm con bé phật ý à? Vừa rồi chẳng phải còn tốt lắm sao?"
"Con chỉ nói những lời nên nói mà thôi, trước đây không phải mẹ ghét Tuệ An lắm à?"
Hà Đông Quân nhận ra thái độ của mẹ mình với Lã Tuệ An đã có sự thay đổi rất lớn, liền nói ra nghi hoặc trong lòng.
Ngày trước bà Tuyết Mai cực kỳ ghét Lã Tuệ An, ghét đến mức chỉ cần thấy Hà Đông Quân và cô ta liên lạc với nhau thôi cũng nổi cơn tam bành, vậy mà hiện giờ không những nói cười vui vẻ, còn mời ở lại ăn cơm, chẳng phải rất khác lạ sao?
Bà Tuyết Mai lập tức có biểu hiện chột dạ, ánh mắt có phần gian dối nhìn ra nơi khác, ấp úng nói: "Ờ thì ai rồi cũng phải thay đổi mà, giờ mẹ thấy Tuệ An còn tốt hơn cái con bé Thư Ý kia nhiều."
Hà Đông Quân thở dài: "Mẹ đừng so sánh như vậy, Thư Ý nghe được lại buồn lòng.
"Mẹ nói không đúng à? Không biết đẻ thì chính là thua kém người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-dau-chi-minh-em-vun-dap/2921409/chuong-22.html