Bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, nơi nơi đều là màu trắng khiến ai nhìn thấy cũng muốn ốm luôn. Trên giường bệnh phòng cấp cứu, đầu Chu Kiến bọc băng gạc rất dày, một cánh tay đang được truyền dịch. Chất lỏng trong bình truyền dịch chảy từng giọt từng giọt, Chu Kiến nhắm mắt nằm gối lên khuỷu tay Thiên Viễn. Lúc hắn từ trên xe nhảy xuống có một chiếc xe chạy vút qua nên mới bị đụng trúng. Cũng may tên này mạng lớn, lúc bị đụng trúng liền dùng tay chống thay chân, nếu không sau này muốn đứng dậy cũng khó.
Ba Chu mẹ Chu ngồi trầm mặc trên băng ghế ngoài phòng bệnh. Cảnh tượng kia không ai dám nghĩ lại.
Hơn nửa ngày, ba Chu khàn khàn nói: “Anh nghĩ có thể chúng ta hiểu lầm Tiểu Kiến rồi, nó có vẻ nghiêm túc.”
Mẹ Chu không kiềm chế được lại nức nở.
Thiên Viễn ôm chặt Chu Kiến, hai người ôm lấy nhau, dùng nhiệt độ cơ thể của nhau để xác định sự tồn tại của đối phương. Ai cũng không nói, ai cũng không nghĩ gì, chỉ ôm chặt nhau, bây giờ như thế là tốt rồi.
Bỗng nhiên điện thoại trong áo lông đổ chuông, Thiên Viễn lôi ra đưa cho hắn.
“Lão đại! Cậu làm gì mà tôi gọi mấy cuộc rồi không tiếp thế? Hề hề, giao thừa vui không? Chúc cậu năm mới phát tài, lấy được nhiều lì xì… Ha ha.” Giọng nói vui vẻ của Lưu Tiểu Nguyên vang vọng trong căn phòng trống rỗng.
Chu Kiến cười khổ không nói gì.
“Đúng rồi, quên mất không hỏi, người trong lòng cậu tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-tieu-hai-tu-luu-tieu-nguyen/1921223/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.