Trong phòng tắm, nước xối ào ào, Chu Kiến vẩy nước trên đầu, hôm nay có lẽ chính là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mình. Ha ha cười khổ vài tiếng, Chu Kiến tựa vào vách tường sũng nước. Chưa từng biết thống khổ là gì, mấy ngày Thiên Viễn biến mất hắn mới hiểu rõ được cảm giác nóng lòng là như thế nào. Rõ ràng hạnh phúc đã nằm trong tầm tay lại đột nhiên mất đi, sự đau xót này thực sự khó có thể vượt qua!
Nhưng sự lỗ mãng hôm nay phải xử lý thế nào bây giờ? Ba sẽ nói thế nào đây? Còn mẹ thì sao? Mẹ yêu quý Thiên Viễn như vậy cơ mà. Thiên Viễn nhất định rất buồn bực, cậu ấy thực sự bị tổn thương tự tôn rồi, lần này cậu ấy không thể không đi… Giống như có một ngọn lửa đang gặm nhấm tâm can, Chu Kiến vươn tay đóng vòi nước. Nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài không có chút động tĩnh nào. “Thiên Viễn!”
Không có tiếng vang, Chu Kiến vội vàng mặc áo tắm chạy vọt ra ngoài. Phòng rất im ắng, Thiên Viễn không thấy đâu.
…
“Có phải em đang nằm mơ không? Sao lại có chuyện thế này chứ? Không phải em kỳ thị đồng tính luyến ái, chỉ là không chịu nổi việc nó xảy ra với con trai mình mà thôi!” Mẹ Chu khóc rống lên.
Ba Chu ngồi cạnh mẹ Chu, hi vọng an ủi vợ mình. “Anh nghĩ kỹ rồi, có thể chúng ta đã nghiêm trọng hóa vấn đề thôi. Từ nhỏ Tiểu Kiến làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, nó thấy việc nào đúng chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-tieu-hai-tu-luu-tieu-nguyen/1921225/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.