Khai giảng rồi! Vui quá đi thôi! Lưu Tiểu Nguyên vô cùng hi vọng ngày nghỉ mau chóng chấm dứt với sự chân thành trước nay chưa từng có. Cuộc sống đại học tốt đẹp biết nhường nào chứ! Cần gì phải nghỉ? Một người ở thành Nam, một người thành Bắc, vất vả lắm mới được gặp nhau mà lần nào cũng phải lén lút chọn chỗ vắng người như đặc vụ ngầm. Hơn một tháng mới gặp nhau ba lần, tiền cước điện thoại lên tới mấy trăm đồng, Lưu Tiểu Nguyên thật hận chết mùa đông.
Trở lại ký túc xá, Lưu Tiểu Nguyên đeo ba lô đứng ở cửa vẫy tay chào hỏi Tiểu Phác và Lão Uy đang bận việc: “Chào các bạn thân mến! Các bạn vất vả rồi!”
Lão Uy cười mắng: “Còn tưởng có thể được thanh tĩnh vài ngày chứ! Ai biết cái tên Hồ Hán Tam(*) cậu lại trở về nhanh như thế!”
(*) mang ý trêu chọc. Mình không biết Hồ Hán Tam là ai, search google thì thấy truyện gì đó có nhân vật Hồ Hán Tam, lười đọc nên bỏ qua. Ai biết ý nghĩa cái tên này thì chỉ giúp mình. Cám ơn!
Lưu Tiểu Nguyên cười ha ha thả mình ngồi xuống giường, vuốt ve tấm chăn lông vịt màu vàng nhạt, thì thầm trong lòng: Ổ chăn tình yêu của ta à, ta đã về rồi đây! Tên kia hôm nay có ở đây không nhỉ? Hừ! Mình không thèm nói cho anh biết mình đã về trường. Đợi anh đến tìm mình, ha ha, lúc đó khuôn mặt kia không biết thối tới mức nào đâu! Nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc xen oán hận của Mạc Ngôn, Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-tieu-hai-tu-luu-tieu-nguyen/1921221/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.