Tách!
Ánh đèn bật lên. Cả căn phòng phút chốc được thắp sáng. Lam Khải Lương nhíu mi sau đó nâng mắt nhìn liền nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình đang đứng trước mặt.
- Mẹ…có chuyện gì sao?
Lam Khải Lương lắc đầu cố giúp bản thân thanh tỉnh. Lương Kỳ nhìn hắn thật lâu sau đó thở dài một cái. Bà khẽ ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước mặt. Sau đó nhìn con trai mình nói.
- Tâm trạng con có vẻ đang rất tệ? Là vì…Lạc Thất sao?
Như chạm trúng vẫy ngược của hắn. Ngay lập tức sắc mặt của Lam Khải Lương chuyển xấu. Mà Lương Kỳ thấy một màn như vậy, tâm trạng lại càng thêm trùng xuống.
Bà sở dĩ còn không biết phải nói thế nào cho ổn thõa. Nhưng đến tận bây giờ, còn một khoảng thời gian nữa là hôn lễ của cả hai sẽ diễn ra. Vậy mà nhìn xem, trong lòng Lam Khải Lương vẫn không quên được người họ Lạc kia. Thử hỏi, như vậy sẽ công bằng với An Hòa hay sao? Cậu xứng đáng bị đối xử như vậy hay sao?
- Nếu không có chuyện gì thì con xin phép…
Lam Khải Lương lấy hết phần tình táo mà trả lời mẹ mình. Cả cơ thể và tâm trạng của hắn bây giờ đều vô cùng tệ.
- Con thật sự không có tình cảm với Hòa Hòa hay sao?
“…”
- Trước giờ, xem ra là bà già này làm chuyện rãnh rỗi…
Lương Kỳ cười khổ nhìn con trai mình. Quyết định hôm nay của bà có lẽ sẽ là tốt nhất. Bà đã gây ra một mớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398931/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.