Sau hôm ấy, An Đồng luôn túc trực bên cạnh An Hòa chăm sóc cho cậu từng li từng tí. Có thể nói, An Hòa lúc này không khác gì trẻ con. Còn An Đồng thì là phụ huynh khó tính.
- Anh hai, không được ăn những món này!
An Đồng cau mày nhắc nhở anh trai mình. Thật là, nếu anh ấy ăn một ít thì không có gì đáng nói. Đằng này chỉ cần nhìn thấy đồ ngọt thì y như rằng anh ấy sẽ bị nó cuốn vào.
- Nhưng…nhừng mà bánh ngon…ngon lém!
An Hòa chu chu môi phản bác. An Đồng dạo này kỳ lắm luôn. Không cho cậu ăn nhiều đồ ngọt. An Đồng kỳ cục!
An Hòa nói xong liền bất mãn dùng đũa chọt chọt vào cái bánh ngọt trước mặt. Ánh mắt thì hờn dỗi không thèm nhìn An Đồng khiến em trai mình không khỏi giật giật khỏe môi.
- Được rồi, ăn một chút thôi! Không được ăn nhiều đâu!
An Đồng hết cách nên đành thõa hiệp. Ai bảo y chỉ có một người anh là An Hòa chứ? Chưa kể anh trai y lại còn hay làm nũng và phụng phịu. Haiz, đúng thật là đau đầu mà…
- Hihi, Đồng Đồng tốt tốt! Đồng Đồng há miệng ra…ra nha!
An Hòa nghe thấy lời em trai liền vui vẻ miệng cười không ngớt. Sau đó còn múc một miếng bánh lớn đưa đến miệng em trai mình. Mà An Đồng cũng không tài nào có thể từ chối được người anh trai đáng yêu này…
Bên phía hai anh em bầu không khí là vui vẻ hạnh phúc như thế. Thì bên phía của Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398930/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.