Bánh...bánh sinh nhật...
An Hòa mếu máo nhìn cái bánh bị hất xuống nền nhà lạnh lẽo. Cậu nhanh chóng khụy gối xuống, sau đó muốn nhặt lại bánh kem để lên dĩa. Nhưng mà bánh kem vốn đã chảy ra dính hết xuống đất, chưa kể chữ "yêu" trên cái bánh cũng đã bị lem ra hết.
- Bánh...bánh sinh nhật...sinh nhật của...của anh Lương mà...An Hòa...An Hòa chỉ mún...chỉ mún...chúc mừng, chúc mừng cho anh Lương mà..mà...
An Hòa vừa nghẹn ngào vừa dùng tay muốn chỉnh sửa chiếc bánh kem như cũ. Nhưng mà càng làm bánh kem lại càng trông nát bét. Cũng giống như tình cảm vậy..một khi đổ vỡ chỉ còn lại những mảnh tàn. Muốn chấp vá lại thì chỉ càng khiến nó trở nên hỗn độn.
- Hòa Hòa, có chuyện gì vậy con?
Bác Hân thấy cảnh tượng như vậy liền không nhịn được mà muốn ra mặt thay cho An Hòa. Tuy rằng bác biết vị trí của mình thế nào. Không nên cãi lại với những người làm chủ. Nhưng mà Lam Khải Lương thật sự rất quá đáng. Cả hai năm nay, hắn lúc nào cũng hằn hộc với cậu. Dẫu cho An Hòa chỉ muốn lại gần hắn mà thôi. Vậy mà hắn lại xem cậu như virus nhiễm bệnh mà không ngừng chán ghét. Chứng kiến những cảnh tượng như vậy, bác Hân càng không an tâm có thể nhắm mắt xuôi tay. Bác sợ khi không còn mình nữa thi An Hòa sẽ phải làm sao đây? An Đồng hiện tại không có ở đây. Lương Kỳ dù nói thế nào vẫn là mẹ ruột của Lam Khải Lương. Dù có thương An Hòa thế nào cũng sẽ không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398905/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.