Không sao đâu, chỉ ho một chút thôi!
Bác Hân sợ hai người lo lắng liền cười khẽ trấn an. Dẫu vậy bác hiểu rõ hơn ai hết về sức khỏe của mình. Cũng đã không còn ít tuổi gì. Sống đến đây cũng coi như là viên mãn..chỉ là...
Bác Hân nhìn qua An Hòa vẫn ngây ngốc lo sợ mình có chuyện liền không khỏi thở dài. Bác chỉ lo khi mình đi rồi sẽ không ai lo cho An Hòa mà thôi. Bác hồi trước cũng từng có một đời chồng. Chỉ là bác không sinh được con. Do đó liền bị nhà chồng ghẻ lạnh. Qua thêm vài năm thì bác liền bị chồng bỏ. Mà gái một đời chồng, chưa kể lại không thể sinh con thử hỏi rằng sẽ có ai chấp nhận? Vì thế mà bác sống một mình đến tận bây giờ, cả đời một mình không con không cái.
Nhưng mà bác cũng may mắn lắm chứ! Bác gặp được An Hòa và Ái Liên. Đối với Ái Liên, bác xem cô như con ruột của mình. Bởi dẫu sao, công việc của cô cũng là do một tay bác chỉ dạy. Cũng vì thế mà có nhiều lần Ái Liên đều sẽ không nhịn được mà gọi bác bằng mẹ. Nghĩ ra cũng tội cho cô. Cô là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, gặp được bác Hân cùng quản gia Tống cũng có thể là cơ duyên do ông trời sắp đặt.
Còn về An Hòa thì bác luôn xem cậu như cháu trai của mình vậy. Từ lúc Lương Kỳ đem hai anh em cậu về nhà. Bác đã luôn cùng bà chăm sóc hai đứa trẻ. Nhất là về phần An Hòa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398904/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.