Lam Khải Lương nhận lấy một cú tát đau điếng từ mẹ mình cũng chẳng có biểu hiện gì. Hắn rũ mắt nhìn Lương Kỳ mặc cho một bên má đã in hằn năm dấu tay rõ rệt.
- Ha, con nói sai sao? Từ trước đến nay ba và mẹ vốn chưa từng để tâm đến cảm nhận của con...hai người chưa bao giờ làm vậy...chua bao giờ dù chỉ là một lần!
- Con nói không sai! Phải! Mẹ chưa từng để tâm đến cảm nhận của con! Mẹ chưa từng vì con suy nghĩ bất cứ điều gì cả!
Lương Kỳ siết chặt lấy bàn tay của mình. Sinh con ra thử hỏi có người mẹ nào mà không trải qua cảm giác chết đi sống lại? Con cái và cha mẹ luôn có sự liên kết chặt chẽ với nhau. Nếu hắn đau một thì bà sẽ đau mười. Bà đánh hắn một cái. Trong tim bà cũng như bị bóp nát vậy. Bà hiểu, bà hiểu rất rõ hắn đang cảm thấy thế nào. Bà hiểu, bà hiểu hắn đau lòng ra sao. Nhưng mà đây là việc duy nhất bà có thể làm mà thôi! Người mẹ như bà đúng thật rất thất bại. Nhưng tình cảm bà dành cho hắn vốn chưa bao giờ là ít cả!
- Nếu ba mẹ không còn gì nữa thì con xin phép đi trước!
Giọng của Lam Khải Lương như lệch hẳn đi. Hắn cúi đầu chào ba mẹ của mình. Sau đó xoay lưng không chút đắn đo rời đi. Mỗi khi hắn và mẹ của mình nói về vấn đề này với nhau thì chắc hẳn cả hai bên đều sẽ xảy ra xung đột. Hắn cũng...cảm thấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398906/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.