Sở Tống phất tay chào Lạc Hạ Khiêm, dáng vẻ của anh vẫn hờ hững như vậy. Nhưng khóe môi Sở Tống lại mỉm cười, miệng lẩm bẩm.
" Cái dáng vẻ ghen tuông của cậu lại làn tôi buồn cười chịu không được. Kẻ làm tổn thương người khác lại chính là kẻ tự làm đau mình. Ngu ngốc"
Hạ Khiêm đứng đó ngẩn ra một hồi lâu, suy nghĩ đến những gì mà Sở Tống nói.
Ngọc Thiên buông bỏ hắn, tìm đến cái tốt đẹp. Vậy...cái tốt đẹp đó là gì? Tại sao lòng hắn lúc nào cũng khó chịu thế này?
Ban đầu, Hạ Khiêm chỉ nghĩ rằng bản không vừa mắt với Sở Tống nên mới tìm chuyện gây sự với người ta. Nhưng càng về sau, hắn lại càng nhận ra...không phải hắn chỉ không vừa mắt với Sở Tống, mà hắn còn muốn đấm chết người kia. Còn về phần lí do...từ từ nói đến cũng không muộn.
Hạ Khiêm thở hắt một hơi, hắn quay trở về lớp. Vừa hay tiếng chuông báo vào tiết cũng vang lên, một ngày mới của học sinh ở trường lại bắt đầu.
Ngọc Thiên thay đổi, trở nên dễ nhìn hơn trước. Những lời bàn tán xoay quanh cậu càng lúc càng nhiều, nhưng hiện tại đám bạn cùng trang lứa lại không chèn ép cậu như trước.
Thậm chí, khi trước...mỗi lần ai được phân công trực nhật với Ngọc Thiên cũng sẽ nhất quyết không làm, một mình cậu đơn độc trực nhật hết cả ngày hôm đó. Vậy mà hôm nay, một bạn nam trực chung với cậu lại chủ đông lau bảng, đi đổ rác giúp Ngọc Thiên.
Cậu cười gượng cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cach-xa-tam-tay/3442600/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.