Nghe từng lời cô nói, Lục Phong Diễn chỉ nhếch môi một chút, trầm thấp đáp: "Em nghĩ sao hả Nghiên Hy?"
"Điều mà em nghĩ tôi cũng đã từng nghĩ, nếu tôi thấy vướng bận thì không cần phải cất công đứng đây cùng em làm gì!"
"Nhưng anh có rất nhiều sự lựa chọn khác mà... Cái gì tôi cũng không tốt, từ đầu đến cuối đều không tốt...
"Điều đó là do chính em nghĩ nhiều, tốt hay không tốt Lục Phong Diễn tôi nhiều năm sống trên cuộc đời này không lẽ chả biết phân biệt hay sao? Em cố tình..."
"Tôi không..." An Nghiên Hy cúi mặt, đăm chiêu suy nghĩ lung tung, một hồi lâu mới ngẩng mặt nói tiếp:
"Được. Vậy tôi đồng ý" Quyết đoán, lần này cô muốn thử một chút.
"Ưm!... Lục...Phong.." Vừa hết câu môi cô đã bị chiếm mất, tốc độ của con người nào đó giống như sợ bị vụt mất miếng mồi ngon vậy, hấp tấp vội vàn.
An Nghiên Hy hai tay đánh vào lòng ngực anh mà chống cự, nhưng mà cái sức lực của cô theo anh cảm nhận thì nó chả khác là bao với sức của con thỏ nhỏ. Yếu ớt cố gắng nhưng không đáng kể bao nhiêu.
Càng hôn càng nghiện, Lục Phong Diễn hôn điên cuồng theo bản năng. Còn tưởng đâu anh đã phải ăn chay nhiều năm cơ đấy!
Hôn từ môi di chuyển dọc xuống cổ rồi xương quai xanh, những nơi anh đi
qua đều lưu lại dấu tích. Anh biết điểm dừng của bản thân ở đâu, nên hôn một chút rồi thôi, bây giờ có muốn thêm cũng không thể nữa! Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-ay-lieu-co-phan-em/3740574/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.