Bước ra khỏi phòng tắm với mùi hương bạc hà mát mẻ trên cơ thể tỏa ra bay thoang thoảng theo gió truyền đến xung quanh. Cái mùi hương êm dịu khiến người khác tận hưởng sự thư giãn và yên bình.
"Sao còn chưa sấy tóc?"
Lục Phong Diễn bước đến bên cái ghế mà An Nghiên Hy đang ngồi, anh nhìn thấy hành động mà cô đang làm là dùng khăn lau tóc chứ không dùng máy.
"Một chút sẽ khô ngay, không cần phải dùng đến." Thật ra, là do cô sợ bản thân sẽ dùng và làm hỏng đi nó. Những thứ trong nhà anh không có cái nào là tầm thường, mỗi đồ vật đều rất đắt nên cô không dám sài tới.
Nghe An Nghiên Hy nói xong, Lục Phong Diễn khuôn mặt không đổi biểu cảm, anh bước đến và trực tiếp cắm điện máy sấy, rồi giật lấy cái khăn cô cầm trên tay, quăng nó lên giường, âm giọng trầm thấp:
"Em bướng cũng phải đúng lúc đúng nơi vào, tôi bảo em thế nào thì cứ làm thế nấy đi, giờ đang là giữa đêm, em ngồi đó lau tóc rồi khi nào đi ngủ??"
Vừa chất vấn, anh vừa dùng hành động đưa máy sấy lên cao, trực tiếp cầm tóc cô lên mà sấy.
Cái gì cũng cần đến tay anh, không bao giờ mà anh nói một lần cô gái bướng này chịu nghe cả! Bắt buộc anh phải đích thân làm những việc nên làm.
An Nghiên Hy ngây ngốc, hành động của Lục Phong Diễn thực sự quá nhanh để cô kịp phản ứng. Sau vài giây tự điều chỉnh cảm xúc, cô im lặng và để mặc anh muốn làm thế nào thì làm.
Vì cô biết, bây giờ có cãi cùn với anh, anh cũng sẽ tự ý làm theo ý của mình thôi, nên im lặng có lẽ là một cách tốt nhất.
Bầu không khí lúc này trở nên thật im ắng. Bất ngờ Lục Phong Diễn cất giọng, hành động vẫn không ngừng, anh nói:
"Điều lúc trước tôi nói em vẫn còn nhớ chứ? Đã trôi qua một khoảng thời gian, em cũng nên cho tôi biết đáp án"
"Chuyện...??" Nghiên Hy ngẩng mặt lên nhìn anh, cái biểu cảm vô tội dạ, chẳng hiểu chẳng biết gì.
"Au!"
Lục Phong Diễn nhìn cái biểu cảm của cô mà không biết nên thế nào hơn, khế đưa tay tên cóc vào trán cô một cái, trầm giọng nói:
"Đừng có giả ngốc với tôi, sau khi sấy xong tóc mà em còn chưa có câu trả lời thì đêm nay đừng hòng ngủ được!"
Câu nói đơn giản trong mắt người khác, nhưng được anh thốt lên và truyền đến bên tai cô nghe, nó lại mang hai nghĩa rõ rệt.
"Tôi.." Lời nói vừa chạy đến họng đã bị vướng lại. Mắt cô chỉ vừa va vào mắt anh đã phải vội vàn tránh né đi. Đôi mắt anh lúc này nhìn cô không chớp, biểu cảm khuôn mặt nghiêm túc đến người nhìn phải ngột ngạt.
"Sao?"
"Không... không có gì."
Lục Phong Diễn mân mê mái tóc dài mượt mà của An Nghiên Hy, phải nói, tóc cô rất đẹp, thẳng tắp và không rối. Sấy xong anh lại nhẹ nhàng vén tóc mái sang hai bên cho cô, biểu chỉ chăm sóc từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Những hành động mà anh làm cho cô, đến người ngốc còn nhận ra đó là một hành động quan tâm. An Nghiên Hy ngồi đấy im bặt, ngoài mặt tuy không biểu lộ gì nhưng thực chất bên trong đang dao động dữ dội. Cô tự hỏi, liệu đề nghị của anh vào ngày hôm đó cô có nên đồng ý?
Vừa rối vừa xáo trộn tâm trạng, cảm giác chứ lơ lơ lửng lửng khiến cô không biết nên quyết định thế nào cho vẹn toàn.
Lục Phong Diễn đi cất máy sấy vào ngăn tủ gọn gàng, đến khi quay lại đã thấy con thỏ nhỏ ngồi cứng ngắc tọa một chỗ.
"Ngồi lâu quá nên đứng dậy không được à? Hay chúng ta vận động một chút nhé!" Lục Phong Diễn nhếch môi cười khẽ, anh trêu.
An Nghiên Hy nghe nhắc đến, phản ứng liền kịch liệt. Cô lắc đầu liên tục, nhìn vào còn tưởng đâu là do bị điều khiển không đấy!
"Vậy còn không đi lại đây?" Lục Phong Diễn nở nhẹ nụ cười hiếm thấy, nhưng chỉ thoáng qua một vài giây ít ỏi.
An Nghiên Hy nghe thế liền đứng bật dậy đi cà nhắc lại chỗ anh. Dáng vẻ vừa gấp vừa sợ.
Cái dáng vẻ của An Nghiên Hy vào lúc này không biết nên nói thế nào cho đúng, thực sự trong cô vừa đáng yêu vừa buồn cười chết đi được...
"Anh... có việc gì sao?"
Đi nhẹ nói khẽ, cô không dám manh động kẻo lại mất khôn.
"Áaa... Bất ngờ cô bị anh nhấc lên, đặt cô ngồi trên bàn làm việc, hành động của anh rất nhanh nên làm cô có chút theo không kịp.
Hai mắt cô cứ trơ trơ nhìn anh, bấy giờ Lục Phong Diễn mới trầm giọng nói lên:
"Chẳng phải tôi đã bảo em trả lời tôi sao?"
"Tôi... Anh để tôi xuống đi... ưm!! " Cô nhăn mày cất giọng, nhưng rồi vừa nói xong câu đã bị con người nào đó manh động hôn tới.
Bất ngờ đến trợn mắt, An Nghiên Hy lần nào cũng trong tư thế bị động, hoàn toàn không có bất kì một lợi thế nào để phòng ngừa anh cả!
Mút lấy cánh môi hồng ngọt ngào của cô gái nhỏ, Lục Phong Diễn tham lam muốn đi sâu và lấy đi hết mật ngọt trong khoang miệng của cô. Một tay giữ chặt gáy không cho cô có cơ hội phản kháng, tay còn lại cũng không yên mà nắm lấy vòng eo nhỏ xíu của cô mà vẫn về.
Hôn đến khi An Nghiên Hy không còn chút dưỡng khí nào thì anh mới chịu buông tha, xong xuôi liền nhìn cô với khuôn mặt dụ hoặc, cất giọng:
"Không phải lần đầu hôn, em không biết cách thở sao? Mắng em ngốc thật sự không hề sai chút nào cả!" Nói hết câu anh còn lấy ngón tay cái lau đi vệt nước dính lại trên môi cô.
Vào lúc này An Nghiên Hy ngượng đến khuôn mặt nóng hừng hực, hai má cùng vành tai cũng bắt chợt đỏ lên tự lúc nào.
"Trả lời cho câu hỏi của tôi, tôi không muốn em vòng vo, còn nữa tôi không kiêng nể mà hôn em thôi đâu!"
Bị hăm dọa, An Nghiên Hy nuốt ngược sự uất ức nhè nhẹ vào trong, hai bàn tay nhỏ nhắn của cô bất ngờ đưa đến phần eo của mình gỡ vội tay anh ra.
"Anh làm tôi đau..."
Lời nói cùng hành động của cô lúc này mới kéo anh về, đúng là anh quá vô ý, lỡ tay bóp chặt eo cô quá, lại làm cô chịu đau.
Suy tư một lúc, An Nghiên Hy mới chầm chậm hỏi:
"Bên cạnh anh, anh đã chắc chắn chưa? Tôi không sợ bản thân phải chịu thiệt thòi, nhưng thân phận và địa vị tôi không có, bên cạnh anh liệu có ổn không? Hay lại là mối nguy làm liên lụy đến anh!?"
An Nghiên Hy lần này nghiêm túc hơn bao giờ hết, cô nói ra hết những lời thật lòng mà bản thân ấp ủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]