An Nghiên Hy bất ngờ bị anh ôm vào lòng mà kinh ngạc không thôi. Cô nghe ra giọng anh rất lạ, là vì cô sao? Hay chính bản thân cô lại tự tình ảo giác?
Trong vòng tay anh rất ấm, An Nghiên Hy tham lam muốn khoảnh khắc này có thể kéo dài lâu thêm chút nữa. Cái cảm giác mà bao nhiêu năm qua chưa từng có thậm chí là không hề tồn tại trong cuộc sống của cô.
Bế An Nghiên Hy vào trong phòng tắm, Lục Phong Diễn chẳng ngần ngại tự bản thân anh sẽ giúp cô rột rửa đi những thứ không sạch dính trên người.
Quay lại thời điểm của 30 phút trước.
Lục Phong Diễn sau khi ôm trấn an An Nghiên Hy xong, anh thấy chân cô đau, di chuyển không thuận lợi nên quyết định tự mình đích thân giúp đỡ.
"Cảm ơn... Nhưng... tôi vẫn có thể tự mình làm được, không cần phiền.."
"Mấy hôm nay tôi không ở đây, em vẫn không bỏ được cái tính suy nghĩ nhiều của mình? Nếu tôi thực sự thấy em phiền, tôi cần gì phải lau tâm lo lắng cho em?"
Anh nhìn sâu vào đôi mắt hoa đào của An Nghiên Hy, cảm xúc và tính khí trong người tự nãy đến giờ anh đã phải khống chế chúng rất nhiều, nếu không phải là cô thì anh đã không hạ mình lâu như vậy. Thực sự anh là người có tính nhẫn nại kém.
An Nghiên Hy né tránh đi cái ánh nhìn sâu của anh, nhịp tim có chút hỗn loạn. Những nỗi sợ khi nãy cũng không còn động lại quá nhiều trong tâm trí, mà bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-ay-lieu-co-phan-em/3737993/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.