An Nghiên Hy bất ngờ bị anh ôm vào lòng mà kinh ngạc không thôi. Cô nghe ra giọng anh rất lạ, là vì cô sao? Hay chính bản thân cô lại tự tình ảo giác?
Trong vòng tay anh rất ấm, An Nghiên Hy tham lam muốn khoảnh khắc này có thể kéo dài lâu thêm chút nữa. Cái cảm giác mà bao nhiêu năm qua chưa từng có thậm chí là không hề tồn tại trong cuộc sống của cô.
Bế An Nghiên Hy vào trong phòng tắm, Lục Phong Diễn chẳng ngần ngại tự bản thân anh sẽ giúp cô rột rửa đi những thứ không sạch dính trên người.
Quay lại thời điểm của 30 phút trước.
Lục Phong Diễn sau khi ôm trấn an An Nghiên Hy xong, anh thấy chân cô đau, di chuyển không thuận lợi nên quyết định tự mình đích thân giúp đỡ.
"Cảm ơn... Nhưng... tôi vẫn có thể tự mình làm được, không cần phiền.."
"Mấy hôm nay tôi không ở đây, em vẫn không bỏ được cái tính suy nghĩ nhiều của mình? Nếu tôi thực sự thấy em phiền, tôi cần gì phải lau tâm lo lắng cho em?"
Anh nhìn sâu vào đôi mắt hoa đào của An Nghiên Hy, cảm xúc và tính khí trong người tự nãy đến giờ anh đã phải khống chế chúng rất nhiều, nếu không phải là cô thì anh đã không hạ mình lâu như vậy. Thực sự anh là người có tính nhẫn nại kém.
An Nghiên Hy né tránh đi cái ánh nhìn sâu của anh, nhịp tim có chút hỗn loạn. Những nỗi sợ khi nãy cũng không còn động lại quá nhiều trong tâm trí, mà bây giờ thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng của sự ấm áp thoáng qua nơi trái tim.
Bất giác câu nói của Lục Phong Diễn đã làm An Nghiên Hy không nói nên lời nào, để lại sự yên ắng đến mức khiến cho hai người có chút không thoải mái.
"... Cảm ơn anh, Lục...Lục Phong Diễn" Lần đầu tiên cô dám gọi thẳng tên họ anh, nên có chút rụt rè cúi mặt.
Ngược lại Lục Phong Diễn lại vui lên hẳn hoi. Đôi môi bạc nhếch lên một đường cong mềm mại, hiếm thấy, âm giọng trầm mê hoặc trêu chọc khẽ cất lên:
"Em còn biết đó là tên tôi? Sao không gọi Lục tổng nữa?"
An Nghiên Hy tròn mắt, cô không hiểu ý anh nói là đang đùa hay do anh không thích cô gọi mình như vậy, bất ngờ cô lại cúi đầu, âm giọng nhỏ nhí trong miệng:
Xin lỗi..."
Lục Phong Diễn chỉ tính trêu cô chút thôi, nhưng nào có ngờ cô quá dễ nhạy cảm, đặc biệt lại quá tự ti về bản thân. Anh thở dài một hơi thật khẽ, sự bất lực hiện hết lên cả mặt.
"Kể từ hôm nay cứ gọi tôi bằng tên, tôi cho phép em!"
Nói dứt lời, Lục Phong Diễn khẽ đưa tay đặt lên sau gáy An Nghiên Hy, kéo khoảng cách gần lại, trao cho cô nụ hôn nhẹ nhàng thoáng qua rất vội.
An Nghiên Hy kinh ngạc đến nổi mắt như ngưng đọng. Lục Phong Diễn lúc nào cũng tạo bất ngờ, không thông báo trước anh cứ vậy mà làm theo bản thân.
"Chỉ là nụ hôn thôi, em không cần phải đơ người ra như thế, thân thể em tôi còn ăn được thì nụ hôn này có là gì to tát!" Lục Phong Diễn nhếch môi cười nhẹ, anh nói với âm điệu nửa đùa nửa thật.
Đúng là chỉ có Lục Phong Diễn mới vô tư cất nên lời thế này, chỉ cần anh mở miệng ra thì An Nghiên Hy liền nghẹn cứng họng không biết nói gì hơn, phần lớn là bất của bất lực, ngượng ngùng chỉ muốn giấu mặt đi thôi.
Quay lại thực tại.
Đặt cô ngồi lên thành bồn tắm, Lục Phong Diễn thành thục làm các thao tác như xả nước vào bồn, tất tần tật các thứ khác.
An Nghiên Hy khuôn mặt bây giờ đỏ lên sắp biến thành quả cà chua chính,
nghĩ làm sao để người khác tắm cho cô vậy chứ! Cảm thấy không thể chịu được cảm giác này, cô lại cất lời muốn anh đi ra ngoài:
"Anh...anh có thể ra ngoài được không? Thực sự tôi có thể...
"Đây là nhà tôi! Quyết định của tôi hiện tại cũng như quyết định của em thôi, ngoan ngoãn ngồi yên đó!"
Cái tính khí bá đạo vẫn không hề thay đổi, khi nãy còn dịu dịu dàng dàng thì bây giờ lời nói lại một một hai hai, anh nói sao thì cô bắt buộc phải nghe theo thế ấy!
"Nhưng mà tôi, anh. ."
Cái khó mà cô ấp úng không cất thành lời chọn vẹn lúc này lại là cái mà Lục Phong Diễn anh rõ rành rành, anh biết rõ trong cô đang nghĩ đến cái gì. Tuy vậy, anh lại quyết định lựa chọn ngó lơ, không để tâm.
Thế rồi An Nghiên Hy phải mất đến tận cả hơn 1 tiếng đồng hồ tắm rửa! Nguyên nhân thì khỏi phải nói, cô cứng đầu không cho anh động vào cơ thể, vừa tắm vừa che vừa canh chừng con người mưu mô kia, phòng ngừa anh sẽ chiếm tiện nghi dù chỉ một chút.
Dường như An Nghiên Hy đã đoán ra được Lục Phong Diễn là một con người đặt cơ hội hàng đầu!! Một con cáo chính hiệu chăng!?
Lục Phong Diễn thầm cười trong lòng, cuối cùng thì anh cũng đánh lạc hướng được tâm lý của con thỏ nhỏ rồi. Khổ công từ sớm giờ anh hi sinh cái "tôi" để hạ mình làm mồi dụ dỗ cô!
Mục đích là vậy, nhưng mà cách này thực hiện phải nói là vô cùng nguy cơ! Dù gì anh cũng là đàn ông trai tráng, ở chung một phòng với phụ nữ người ta, thú tính tất nhiên sẽ trỗi dậy mãnh liệt.
Chẳng hiểu bằng một thế lực nào đó, Lục Phong Diễn gồng mình kiềm chế sự kích động của cậu nhỏ, hai bàn tay gân guốc nổi lên hết cả tay vì phải khống chế cơn dục vọng trong người.
Bước ra khỏi phòng tắm với hương thơm nhẹ nhàng của mùi bạc hà xanh mát. Vốn là loại mà Lục Phong Diễn thường dùng, nhưng hôm nay lại nằm gọn trên người An Nghiên Hy! Bất đắc dĩ, buộc cô phải sử dụng đồ của anh, vì vốn đây đang là nhà của anh.
Mái tóc ướt đẫm, An Nghiên Hy từng bước chậm rãi đi đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh đầu giường. Khẽ cúi người xuống, cô kéo ngăn tủ và lấy ra chiếc máy sấy tóc mà Lục Phong Diễn vừa chỉ khi nãy trong phòng tắm.
Còn Lục Phong Diễn, sau khi để An Nghiên Hy ra ngoài, anh vội mở nước thật lạnh mà ngâm mình trong đó. Đúng là lần này anh khờ hết chỗ nói! Vì quá bất lực, anh cất lên vài lời oán trách:
"Chết tiệt! An Nghiên Hy... Em hại chết tôi rồi!!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]