Đặt An Nghiên Hy vào giường, anh vội lấy chăn đắp lên cơ thể cô một cách nhẹ nhàng. Theo anh quan sát tự nãy đến giờ thì quần áo trên người cô chỉ bị mất vài mảnh vải do bị xé rách, không quá đáng đến mức phản cảm trong tầm mắt.
Chính vì sự may mắn này mà trong lòng anh nhẹ nhõm đi hẳn. Thoáng qua trong đầu anh những dòng ngẫm nghĩ lại về sự việc đã xảy ra vừa rồi, nghĩ đến mà tự trách vô cùng. Nếu không phải Đằng Khải nằng nặc đồi xông vào giúp đỡ thì có lẽ An Nghiên Hy đã bị bọn người đó làm nhục thành công. Bây giờ trong đầu anh đang rất rối rắm đan xen chút sợ hãi vẫn chưa kịp nguôi ngoai với sự việc vừa rồi.
An Nghiên Hy được bao bọc bởi chiếc chăn ấm áp liền co rúm người trong chăn, đã kích vừa rồi quá đỗi khủng khiếp, cho đến bây giờ cô vẫn đang không ổn định được tâm lý lẫn tinh thần.
"An Nghiên Hy, không sao rồi, ở đây an toàn... Tôi đi lấy quần áo mới cho em."
Xoay người rời đi, Lục Phong Diễn tiếp bước chân với bóng lưng thẳng tắp, uy nghi.
Chờ một lúc nữa, sau khi anh thăm hỏi về vấn đề tại sao cô lại bị bắt đến căn nhà hoang đó rồi sẽ cho người giải quyết luôn một thể! Dám động vào người của anh, xem ra người phụ nữ đó là đang trực tiếp muốn khiêu khích anh đây mà!
Lúc Lục Phong Diễn di chuyển lên lầu của căn nhà hoang, nhìn từ độ cao xuống bên dưới liền trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-ay-lieu-co-phan-em/3737441/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.