Chương trước
Chương sau
Sương đen đậm đặc tràn ra từ người Tuế Văn, bao trùm cả toa xe.

Đường ray thép đứt gãy giống như bỗng nhiên dâng lên khỏi mặt đất, dừng lại giữa không trung, đâm thẳng vào sau lưng Thời Thiên Ẩm.

Một tiếng leng keng vang lên.

Lưỡi đao trắng như tuyết xuất hiện, Hình Bóng ngăn khối thép lại, nhẹ nhàng chạm vào, thậm chí còn không sử dụng lực đã cắt thanh thép thành hai nửa.

Thanh thép rơi xuống đánh thức những thứ khác.

Sương đen bao trùm toa xe chuyển qua, hai ngọn đèn trong đống phế tích sáng lên như hai con mắt của tàu điện ngầm.

Trong ánh sáng đỏ, các vật trong toa xe bắt đầu chuyển động, khung ảnh, cửa kính, tay vịn, ghế dài, mỗi loại đồ vật đều nhúc nhích, chúng nó chuyển động khắp mọi nơi, công kích Thời Thiên Ẩm từ bốn phương tám hướng.

Thời Thiên Ẩm cầm đao Hình Bóng trong tay, nhẹ nhàng phất một cái đơn giản, ngọn lửa xuất hiện, xoay tròn sang hai bên trái phải, ngăn lại phần lớn các đồ vật, nhưng cũng đúng vào lúc này, một đoạn đường ray đứt gãy lại đâm từ dưới lên, xuyên qua đáy tàu điện ngầm và bàn chân Thời Thiên Ẩm.

Màu máu đỏ tươi ánh vào trong tầm nhìn.

Cuộc chiến giống như dừng lại, động tác của hai người đều cùng dừng trong giây lát.

Máu tươi bắn lên cao từ miệng vết thương, rất cao, chiếu vào không trung, giống như một cảnh quay chậm làm trái tim của Tuế Văn cũng nảy lên theo, bị treo lên trên không trung, đau đớn giống như bị kim châm xuất hiện.

Thời Thiên Ẩm bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi muốn đánh với ta ư?"

Cậu nhấc chân, đi về phía trước như không có chuyện gì, để lại từng bước dấu chân màu máu, cậu vẫn luôn tiến đến trước mặt Tuế Văn.

Cậu nói với Tuế Văn: "Nhưng ta không muốn đánh với ngươi."

Nói xong câu đó, Thời Thiên Ẩm cũng thu đao Hình Bóng lại.

Cậu dùng một tư thái không hề phòng bị đứng trước mặt Tuế Văn, bỏ qua xao động của toa tàu điện ngầm đã trở  thành Vật Kị, cũng không quan tâm đến miệng vết thương của mình, chỉ nhìn thẳng Tuế Văn, lời nói nghiêm túc:

"Ta không ngại việc chúng ta đánh một trận, nhưng ta muốn chúng ta đánh với nhau thật sảng khoái, hiện giờ ta không cảm thấy ngươi vui vẻ, cho nên, hiện giờ ta sẽ không đánh với ngươi."

Yêu quái đưa tay về phía Tuế Văn.

Cửa sổ toa xe vỡ nát, các mảnh kính dâng lên khỏi mặt đất, cạnh vỡ sắc bén lập lòe ánh sáng lạnh lẽo bao quanh hai người.

Nhưng dường như Thời Thiên Ẩm không nhìn thấy những thứ này.

Cậu vẫn duỗi tay về phía trước như cũ, mảnh thủy tinh cắt lên da thịt cậu, trên cánh tay lập tức nhiễm máu, chỉ trong một hơi thở đã tràn ra, máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ cánh tay Thời Thiên Ẩm.

Hình như cậu không cảm thấy được đau đớn.

"Tuế Văn, ta mang ngươi trở về."

Hắn cảm thấy hoảng hốt, cũng tỉnh táo hơn từ trong oán hận đang tràn ngập đầu óc.

Hắn thấp giọng nói một câu.

Thời Thiên Ẩm không động đậy.

Hắn lại lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, âm thanh cao vút: "Cút!"

Thời Thiên Ẩm vẫn không cử động.

Cậu vẫn duỗi tay ra như cũ, máu chảy xuống từ cánh tay đã tạo thành một vũng nhỏ trong toa xe, mảnh kính chung quanh sau khi thử thấy không có nguy hiểm gì lập tức vây quanh tiến lên đâm hết vào tay Thời Thiên Ẩm, biến tay cậu thành hình con nhím.

Trái tim Tuế Văn lại nhói lên đau đớn.Nhưng oán hận nồng đậm lại đúng lúc tụ tập lại làm hắn không nhận rõ đâu là cảm giác thật sự của mình, chỉ có lửa giận và bực bội, oán hận nảy sinh trong đầu hắn, điều khiển Vật Kị trong cơ thể Tuế Văn bùng nổ lần thứ hai!

Không chỉ còn mỗi đồ vật trong toa xe nữa, hiện giờ, cả toa xe đều chuyển động.

Rung động bao trùm toàn bộ toa xe, giống như động đất, tiếng vang loảng xoảng bên tai vang lên không dứt, giống như đang có một bàn tay khổng lồ nhấc toa xe này muốn rút nó ra khỏi con tàu.

Bỗng nhiên, đường sắt đứt đoạn, toa tàu đứt đoạn, gió lạnh thổi vào trong toa xe, lực lượng vật kị thoát ra ngoài ảnh hưởng đến toàn bộ quỹ đạo của tàu điện ngầm, nửa thanh đường ray trên sân ga đang bị nhấc lên.

Đất bằng dưới chân hai người biến thành dốc.

Đủ loại đồ vật trong toa xe trôi nổi trên không trung đang nhằm vào Thời Thiên Ẩm đứng ở trung tâm bia ngắm.

Đồng thời, dưới thùng xe, đường ray giống như dây leo leo lên sân ga, một đường kéo đến đường ray đối diện tàu điện ngầm.

Đến khi hai đường ray tiếp xúc với nhau, gió nổi lên, một đoàn tàu xuất hiện từ trong bóng tối.

Chiếc tàu điện ngầm này vừa xuất hiện, toa xe chỗ Tuế Văn cũng có động tĩnh.

Toa xe không chỉ treo mình trên sân ga mà còn tiếp tục tiến về phía trước.

Hai đoàn tàu cùng di chuyển, ánh sáng chói mắt chiếu lên Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm.

Nhưng Vật Kị sẽ không thương tổn chủ nhân của nó.

Trong ánh đèn, thừa nhận tất cả công kích của đoàn tàu hiện tại chỉ còn một mình Thời Thiên Ẩm đang đứng yên không nhúc nhích giống như một cây cột kia.

Có lẽ ánh đèn quá chói mắt, Tuế Văn bỗng cảm thấy máu sôi trào trong cơ thể. Cho dù oán hận đã sớm bao vây toàn bộ trái tim và đầu óc của hắn, làm hắn mất đi khả năng suy nghĩ, nhưng hiện giờ, tại giây phút này, bản năng của hắn đã chiến thắng tất cả.

Tiếng gào thét lao ra khỏi cổ họng của hắn:

"Thiên Ẩm, mau tránh!"

Sắc mặt Thời Thiên Ẩm đứng trước mặt Tuế Văn thay đổi.

Ngay sau đó, đao Hình Bóng xuất hiện trong tay cậu, cậu xoay người, một đường ánh sáng trắng xuất hiện trên sân ga, nhanh chóng xông thẳng vào tàu điện ngầm!

Ánh chớp chợt lóe, sấm rền một phương.

Ánh sáng một đi không quay lại chạy về phía đối thủ, giống như muốn chia kẻ thứ nhất ra làm hai, đến khi chạm vào tàu điện ngầm rồi, một hình cung cong cong như trăng rằm xuất hiện, không trực tiếp chém tàu điện ngầm thành hai nửa mà chém lên một góc bên trên, để tàu điện ngầm đâm vào một chỗ khác.

Động tác mau lẹ, ánh mắt Tuế Văn dời từ Thời Thiên Ẩm lên tàu điện ngầm.

Ánh mắt hắn dừng trên người điều khiển tàu điện ngầm, có thể nhìn thấy trong hỗn loạn còn chưa phát sinh thảm kịch, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Thế nhưng oán hận vẫn cuồn cuộn trong lòng hắn.

Một mặt hắn ác độc nguyền rủa, mong muốn những người này nhanh chóng chết thảm, một mặt lại thả lỏng hơn khi những người này tìm được đường sống trong chỗ chết; tựa như hắn một mặt công kích Thời Thiên Ẩm, một mặt lại lo sợ Thời Thiên Ẩm sẽ bị mình đánh trúng.

Hắn giống như bị phân thành hai  nửa, hai bên đang tra tấn nhau.

Nhưng mà...... Không đúng.

Có thứ gì bị mình xem nhẹ......

Tuế Văn đau khổ nghĩ, đầu hắn hiện giờ nhét quá nhiều oán hận, hắn muốn bỏ bớt oán hận ra, để cho mình có một khoảng không gian bình tĩnh để suy nghĩ.Nhưng oán hận tràn ngập không để cho Tuế Văn nhiều thời gian và không gian hơn nữa.

Ánh đao của Thời Thiên Ẩm vừa làm lệch quỹ đạo của tàu điện ngầm, đường ray trên sân ga lại xảy ra thay đổi một lần nữa, toàn bộ đường ray trên sân ga bắt đầu biến mất, ngoài ra, mặt sàn cũng chịu chung một cảnh ngộ, mặt sàn giống như bị hòa tan dần, gạch đá tan nát, đất cát rơi xuống khắp nơi, lộ ra một lỗ hổng thật dài phía dưới, giống như một con rắn vô hình, đang bò dọc theo quỹ đạo để kéo Thời Thiên Ẩm xuống.

Thời Thiên Ẩm tùy tay quăng đao đi, vứt lưỡi đao đầy máu tươi lên trên mặt đất.

Cậu không để ý đến Vật Kị chung quanh, trực tiếp đi về phía Tuế Văn, chuẩn bị giữ lấy người.

Khoảng cách không hề xa, nhưng đường ray lại bất chợt bay lên không trung, nhìn lên thấy nó giống như một vật mềm không xương, tách các khớp nối ra, nháy mắt tăng chiều dài lên gấp hai, đi về phía sau lưng Thời Thiên Ẩm, đập thật mạnh lên bả vai của cậu!

"Không!" Tuế Văn liếc mắt một cái đã thấy cảnh này, lại kêu lên một tiếng theo bản năng.

Nhưng tiếng gào thét của hắn không có bất kì một tác dụng gì.

Lực lượng trong cơ thể giống như đã mất khống chế hoàn toàn, rõ ràng hắn không muốn làm như thế, nhưng lực lượng lại cố tình ùa lên muốn nhổ cỏ tận gốc đối với Thời Thiên Ẩm.

Hắn hoàn toàn không thể khống chế được mình.

Đầu hắn càng ngày càng đau, có thứ gì đó, có đáp án nào đó, miêu tả sinh động...

Thời Thiên Ẩm xuyên qua tấm chắn dày đặc bằng sương đen, những sương đen kia bị cậu xé mở, sau đó, cậu cầm lấy tay Tuế Văn.

Gương mặt cậu nhiễm máu, trong mắt cũng có màu máu, gương mặt hơi thô bạo, nói từng câu từng chữ với Tuế Văn: "Ta mặc kệ ngươi là thứ gì, mau cút khỏi người hắn!"

Lược lượng âm hối loãng hơn một chút, oán hận trong đầu cũng nhạt hơn một phần, cuối cùng Tuế Văn cũng có thể ho một hơi nặng nề.

Đầu óc của hắn bắt đầu chuyển động, cuối cùng hắn cũng nhận ra mình đã xem nhẹ cái gì.

Ở giây phút cuối cùng trong quá khứ, mình lựa chọn chết cùng phần đã bị Vật Kị làm ô nhiễm.

Sau đó, ánh sáng biến mất, phần bị Vật Kị ô nhiễm ở lại.

Sau đó, mình tiến vào bên trong không gian, gặp phải lực lượng công chúa lưu lại cho mình, nhưng công chúa cũng không biết, nàng không nghĩ đến, bên trong khối cơ thể kia tràn ngập lực lượng của Vật Kị chứ không phải lực lượng của Hàng Vật Sư.

Cho nên – sau khi mình tìm được càng nhiều mảnh nhỏ vẫn luôn bị Vật Kị ảnh hưởng...

Cái nhìn trong mộng của mình cũng không phải của mình mà là cái nhìn của Vật Kị.

Hiện tại, oán hận của mình cũng không phải của mình mà là oán hận của Vật Kị...

Tuế Văn cắn răng: "Vật Kị ——"

Vật Kị ảnh hưởng đầu óc của hắn.

Hắn rơi vào khốn cảnh giống như quá khứ là vì trong lúc hắn không nhận ra, hắn đã bị Vật Kị khống chế cơ thể!

Thời Thiên Ẩm nghe thấy hai chữ này, trong nháy mắt cậu đã hiểu được ý của Tuế Văn.

Sau một tiếng kia, khóe miệng Tuế Văn bỗng xuất hiện một nụ cười vô cùng đáng sợ.

Vật Kị khống chế cơ thể hắn, ngón tay hắn nhẹ động, toàn bộ đường ray giống như dây thừng buộc chặt người Thời Thiên Ẩm, giống như rắn độc chậm rãi ép chặt, làm nát quần áo và da thịt trên người cậu...

Như vậy không được......

Mình muốn đuổi Vật Kị khỏi cơ thể mình, muốn lấy lại cơ thể mình...

Nếu không, cơ bản Thời Thiên Ẩm sẽ không làm được gì, mình cơ bản cũng không làm được gì...

Mình không hề muốn làm Thời Thiên Ẩm bị thương, thà rằng mình chết đi cũng không muốn thương tổn đến em ấy...

Trong đầu Tuế Văn loạn thành một mớ bòng bong, vô số suy nghĩ giống như ruồi bọ vo ve trong đầu hắn, còn có những suy nghĩ chặn đường oán hận.

Cũng vào lúc này, mặt Tuế Văn hiện vẻ tàn nhẫn, bỗng cầm lấy đao Hình Bóng đâm vào ngực mình!

Hành động đột ngột đến mức ngay cả Thời Thiên Ẩm cũng không kịp phản ứng.

Lưỡi đao cắt qua bàn tay Tuế Văn, lưỡi đao đâm vào vị trí của trái tim, khế ước vẫn còn, miệng vết thương xuất hiện trên người Thời Thiên Ẩm giống hệt với vết thương trên người Tuế Văn.

Nhưng cho dù là vết thương trên người mình hay trên người Thời Thiên Ẩm đều không khiến động tác của Tuế Văn chậm hơn.

Hắn dùng hết toàn lực, đâm đao vào ngực mình, tiếng quát chói tai vang lên: "Hoặc là mày cút, hoặc là chúng ta cùng chết!"

Vừa dứt lời, mũi đao sắc nhọn đã cắm thẳng về phía trái tim, trước một giây chạm vào trái tim, muột luồng ánh sáng nhàn nhạt giống như ánh sáng khi Tuế Văn thu được mảnh nhỏ xuất hiện từ miệng vết thương.

Luồng ánh sáng này ngăn cản trường đao đâm vào ngực của Tuế Văn, cũng đẩy dần trường đao ra, sau đó, một quả qung cầu to bằng khoảng một nắm tay rời khỏi người Tuế Văn từ miệng vết thương, trôi lơ lửng trong toa xe.

Ánh sáng dịu dàng như thế, quen thuộc như thế chiếu sáng gương mặt của cả Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm.

Sau đó, từ trong ánh sáng vang lên giọng nói quen thuộc nhưng ngập tràn oán hận:"Các ngươi...... Đều phải chết. Mọi người...... Đều phải chết......"

"Sẽ không...... Lâu lắm......"

Âm thanh rơi xuống, trạng thái ánh sáng hình tròn lại đi qua toa xe, hòa vào đường chạy, ở chỗ nó đi qua, sương đen bao trùm tất cả, đến khi nó tiến đến chỗ đường ray tàu điện ngầm, tàu điện ngầm bỗng trở nên giống như một con rắn dài chui lên từ mặt đất, mang theo toa xe và mọi người chui vào chỗ trống, biến mất cùng với quầng sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.